Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 3: Triệu Minh 2: Chết lặng bạt tai




Trước khi xảy ra sự kiện kia, đối với việc cô cùng Triệu Minh hay lui tới, Hiên Viên là biết nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, bây giờ ngẫm lại thì thực ra lúc đó là anh đang cố đè nén tức giận.

Thật ra thì cô chỉ xem Triệu Minh như là một người bạn cũ của dì nhỏ mà đối xử tốt như đối với anh trai mình mà thôi.

Nếu nói về mức độ thân thiết, thì vẫn còn kém xa so với tình cảm của cô đối với người anh hai mà cô vẫn sùng bái từ nhỏ, còn có người hay thích cười duyên cùng trêu chọc cô-Lăng Thịnh.

Cô cùng Triệu Minh vẫn là bảo trì khoảng cách với nhau, dù cho là có chơi đùa với nhau những cũng là không có tiếp xúc chân tay. Ở chung một chỗ cũng chỉ là chia sẻ cho nhau thức ăn ngon cùng kí ức ngày xưa, không hơn. Nhưng vào một ngày, Hiên Viên lại làm ra một chuyện kéo khoảng cách giữa cô cùng Triệu Minh lại gần nhau hơn, tối thiểu đối với cô mà nói, đó là lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc đến thân thể người khác phái trừ anh hai.

Đó là vào một ngày cuối tuần, Triệu Minh tới tìm cô rủ cô đi công viên chơi, ngẫu nhiên lúc đó anh hai lại ở nhà.

Cô thay quần áo xong, đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy tiếng từ trong phòng truyền đến.

"Anh rốt cuộc muốn cái gì đây?" Thanh âm của Hiên Viên mang theo tức giận cùng mơ hồ đè nén, trong thoáng chốc, cô giống như nhớ ra hình như cha cô cũng đã từng ở nơi này dùng thanh âm tức giận như vậy mắng ai đó.

Chỉ là trong nháy mắt, Triệu Minh đã lên tiếng, thanh âm nghe hơi uất ức, "Diệp tổng quá lo lắng rồi, tôi chỉ là muốn chơi cùng Miên Miên tiểu thư thôi, Miên Miên tiểu thư nhỏ như vậy đã mất đi cha và dì nhỏ, tôi. . . . . . Chỉ là đơn thuần muốn làm cho Miên Miên tiểu thư vui vẻ mà thôi!"

Hiên Viên đứng đưa lưng về phía cô, nên cô không thể biết được vẻ mặt lúc này của anh, nhưng nhìn anh sống lưng ưỡn thẳng tắp, còn có chút khẽ phát ra rung động, cũng biết rằng anh đang rất tức giận, hiển nhiên cũng không có đem lời của Triệu Minh để ở trong lòng.

Quả nhiên, anh mặc dù giận dữ ngược lại cười khe khẽ , "Anh cho rằng tôi không dám động tới anh? Anh cho rằng tìm được Miên Miên làm núi dựa mà có thể kiềm chế tôi? Anh có phải hay không quá ngây thơ rồi!"

Triệu Minh nhìn về phía cửa phòng, có vẻ thất kinh, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, thật lâu mới lắp bắp nói, "Tôi. . . . . . Tôi không có nghĩ như vậy. . . . . ."

Hiên Viên không nói gì, chẳng qua là cười hắc hắc hai tiếng, sau đó chân dài rất nhanh quét một đường rất đẹp đánh về phía bắp đùi của Triệu Minh, Triệu Minh lảo đảo một cái rồi té xuống, tay che vết thương, thần sắc thống khổ.

Hiên Viên hiển nhiên còn chưa hết giận, chân dài lại bắt đầu đá ra.

"Không cần, anh hai!" Cô đẩy cửa ra, chạy đi vào đỡ Triệu Minh dậy . Da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, cô lại nhớ đến hình ảnh rất nhiều cánh tay màu trắng vây lấy cô làm cô cảm giác buồn nôn.

Nhưng là, cô không có nôn tại đây, cô nỗ lực đè nén đôi tay đang run rẩy của mình , làm nó vững vàng đỡ Triệu Minh đứng dậy.

"Anh Triệu Minh, anh không sao chứ?" Cô nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của Triệu Minh, nụ cười trong sáng từng luôn hiện hữu trên khuôn mặt giờ trông rất khó coi, lông mày khẽ cau lại, thân thể cũng khẽ cong lên, còn hơi run run nữa. Cô có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn không đổi của anh hai, có chút tức giận quát, "Anh hai, anh làm gì vậy?"

Hiên Viên không nghĩ là cô sẽ nói chuyện với anh bằng giọng điệu tức giận như vậy nên anh có chút kinh ngạc. Ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cặp lông mày đen nhánh hung hăng nhíu lại, đôi môi mỏng quyến rũ mím chặt, đôi mắt to đen thâm thúy sâu thẳm ẩn hiện cuồng phong đang chuẩn bị nổi dậy.

Cô có chút sợ, thoáng lui về sau một bước, ngơ ngác nhìn anh hai, cô không phải cố ý, cô tuyệt không muốn thương tổn anh, cô rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng miệng lại không cách nào mở ra được.

Hiên Viên nhìn cô thật lâu, trong mắt kia có không thể tin, có ngập trời tức giận và còn có nồng đậm bi thương.

Cô bất giác cảm thấy đau lòng, anh hai là người thân duy nhất của cô, cũng là người mà cô luôn tôn kính yêu thương từ nhỏ, tại sao cô có thể vì một người ngoài mà tổn thương anh.

Hiên Viên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, ngay sau đó từ từ bình tĩnh lại, cúi đầu, thanh âm mang theo tang thương mà lãnh đạm xa cách, "Em vì hắn ta mà đối với ngươi thân duy nhất, cũng là người anh duy nhất mà la mắng trách cứ. . . . . . Em vì tên mặt trắng này. . . . . . Ha ha. . . . . ." Sau đó anh bật ra tiếng cười khẽ, tựa như tự giễu bản thân lại còn có cả bi thương.

"Em. . . . . . Em. . . . . ." Cô nhìn anh đang đứng trước mặt mình, cho dù lời nói của anh có mang vẻ lạnh lùng bình thản nhưng cô vẫn cảm nhận được là anh đang cố giữ thái độ bình tĩnh lãnh đạm, anh như vậy, cô chưa từng thấy qua.

Anh như vậy, làm cô nhớ đến hình ảnh anh lúc cô năm tuổi, anh một mình cô độc đứng dưới gốc cây mai, trông anh xa cách tựa như cô không thể nào chạm tới được, như thế mờ ảo, như thế không thực. Cô có chút sợ hãi, tiến lên nhào vào trong ngực anh, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh hai, Miên Miên không phải cố ý!"

Thân thể anh cứng đờ, thật lâu mới nhẹ nhàng đẩy cô ra, bàn tay cầm lấy khuôn mặt tròn tròn của cô, quan sát thật lâu, mới mở miệng dịu dàng nói, "Như vậy đáp ứng anh, về sau không cần gặp lại người đàn ông này, không nên cùng người đàn ông này có dính líu."

Cô quay đầu lại nhìn Triệu Minh khuôn mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, có chút không đành lòng. Mấy năm qua, cô rất vui khi có anh làm bạn, cô sao có thể cứ thế tuyệt tình với người bạn có nụ cười xinh đẹp như vậy.

Cô kéo kéo cánh tay của Hiên Viên, trải qua mấy năm này cố gắng, cô đã không còn cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc thể xác với anh nữa.

"Anh hai, anh ấy là bằng hữu của em, em. . . . . ."

Cô còn chưa dứt lời, anh đã mạnh mẽ hất cô ra, hướng Triệu Minh còn đang ngồi trên đất bước tới.

Cô cuống quít ôm lấy eo anh, liên tiếp cầu xin, "Anh hai, không cần, anh hai. . . . . ."

Hiên Viên dừng lại, từ trong kẽ răng khẽ rít ra thanh âm, "Trở về phòng cho anh, nếu không ngay cả em anh cũng ra tay đó!"

Cô nhìn anh hai khí thế chẻ tre hướng về phía Triệu Minh tung ra liên tiếp những cú đấm, so với chiều cao 1m86 của anh hai, Triệu Minh chỉ cao 1m77 rõ ràng là chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.

Cô khẩn trương chạy đến, dang hai tay đứng chắn trước Triệu Minh, hai mắt đẫm lệ, "Anh hai, không cần, anh muốn đánh anh ấy thì hãy đánh em trước!"

Hiên Viên quả nhiên dừng động tác lại, nắm chặt quyền, thật lâu lại cười lớn, nhẹ nhàng nói: "Em cho rằng anh không dám đánh em? Em cho rằng anh thương em cưng chiều em thì em có thể coi thường lời nói của anh?"

"Ba!" Bàn tay giương lên, một bạt tai nằng nề dán thẳng lên mặt cô.

Cô bị lực đánh của anh làm cho lùi lại mấy bước mới dừng lại, lau vết máu rỉ ra bên khóe môi, đáy mắt cô sững sờ cùng hoảng loạn, đây là người anh luôn dùng lời lẽ lạnh lùng với cô, nhưng nửa đêm lại vô cùng quan tâm đắp chăn lại cho cô sao? Anh hai cư nhiên lại động thủ tổn thương cô sao?

Đây là lần đầu tiên cô bị anh hai đánh, nhưng trong trí nhớ, đây là lần thứ hai anh tổn thương cô. Trước kia còn có dì nhỏ cùng cha cô bảo vệ cô, hiện tại thì thế nào, ha ha, nguyên lai bản thân cô cái gì cũng không có, không có ai bên cạnh, những tưởng còn có một người cưng chiều yêu thương cô vô điều kiện, thì ra chuyện thường không diễn ra như người ta mong muốn, không có một ai lại nguyện ý yêu thương một cô gái mập mạp vô dụng như cô cả.

Trong thoáng chốc, cô nghe đến những thanh âm đứt quãng từ trong đầu óc truyền đến.

". . . . . . Nhóc là đứa nhỏ phiền phức. . . . . . nhu nhược. . . . . . Ta chán ghét nhóc. . . . . . thật phiền phức. . . . . . làm cái gì cũng không được. . . . . ."

"Em không phải. . . . . . Miên Miên không phải đứa nhỏ phiền phức. . . . . . Cũng không phải là nhu nhược. . . . . ."

". . . . . . Em gái nhỏ. . . . . . Cùng bọn anh vui đùa một chút chứ . . . . . ."

"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Các ngươi đừng lại gần đây, không cần, anh hai... cứu Miên Miên, cứu cứu Miên Miên. . . . . ."

"Anh hai em không nhớ em rồi. . . . . . Không thèm để ý đến em rồi. . . . . ."

Đầu rất đau, trong đầu một mảnh vẩn đục, nụ cười lạnh lùng của anh hai, gương mặt bi thương của dì nhỏ, còn có hình ảnh giận dữ đùng đùng của cha, tất cả đan vào thành một vòng xoáy thật lớn, từ từ đem cô bao phủ. . . . . .

Máu trên tay cô càng ngày càng nhiều, lau thế nào cũng không sạch sẽ. . . . . .

Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .

Diệp Hiên Viên nhìn lên cô gái trước mặt trong miệng không ngừng tràn ra máu, hai bàn tay ôm lấy đầu, cáu kỉnh thét chói tai, "Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ."

Trong lòng anh đau nhói, ôm lấy cô gái đang không ngừng giãy giụa vào lòng, hướng về phía ngoài cửa rống to, "Lữ Yên, đến đây nhanh cho tôi !"

Trong chớp nhoáng này,hình ảnh cô gái đang giãy giụa trong ngực anh lúc này cùng thân ảnh của cô gái người đầy máu thân thể lạnh như băng nằm trên tay Lăng Thịnh vào bảy năm trước lần lượt quấn lấy tâm can anh, Diệp Hiên Viên trong lòng không ngừng dâng lên một cỗ mãnh liệt tự trách cùng hối hận.

Mình chỉ là muốn dọa cô ấy một chút, mình chẳng qua chỉ là không muốn cô ấy bảo vệ người đàn ông khác trước mặt mình , thừa nhận đi, Diệp Hiên Viên, ngươi chẳng qua là ghen tỵ, chẳng qua là ghen tỵ tại sao người cô ấy bảo vệ là không là ngươi mà thôi.

Ôm cô gái khóe miệng đang không ngừng tràn ra máu tươi, Diệp Hiên Viên cười khổ, rõ ràng chỉ là muốn bảo vệ cô, tại sao cuối cùng lại toàn tổn thương cô.

Quay đầu nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của người đàn ông ngồi trên sàn nhà, Diệp Hiên Viên cười lạnh ra tiếng, "Triệu Minh, tôi muốn anh cả đời này sống cũng không bằng chết!"