Cẩm Đường Quy Yến

Chương 387: - Chương 387LỖI CỦA AI




Vốn Tần Nghi Ninh còn có thể lạnh nhạt xem cuộc chiến, bởi vì nàng có lòng tin tuyệt đối với thân thủ của mật thám mặt nạ bạc. Nhưng khi giao thủ thật rồi, Tần Nghi Ninh lại cau mày.



Nàng không hề ngờ rằng vị Trình Thượng thư ngang ngược lỗ mãng này lại sẽ có võ nghệ cao cường đến vậy, cả bốn người Kinh Trập liên thủ, vất vả lắm mới ngăn được ông ta.



Trình Thượng thư trợn trừng đôi mắt hổ, dáng vẻ rành rành muốn ăn tươi nuốt sống Tần Nghi Ninh.



Thấy ông ta dũng mãnh như vậy, mấy tên con quan phóng ngựa vừa rồi cũng liền cười lớn, đứng bên cạnh cổ vũ trợ uy. Hình như để lấy lòng Trình Thượng thư, hình như cũng là để chọc giận ông ta mà trong lời nói ngày càng bất kính.



Mắt thấy nhà cửa hỗn loạn, bàn ghế bị đập phá, đồ sứ ly trà cũng bể, tứ tán đầy đất.



Bốn thị vệ của Tần Nghi Ninh tuy có thân thủ tốt nhưng lại vì bài học trước đó mà không dám đả thương mệnh quan triều đình, cũng có chút bó tay bó chân. Mà Trình Thượng thư thì hệt như mãnh thú nổi điên, xông thẳng tới Tần Nghi Ninh như kẻ điên loạn.



Cứ tiếp tục như vậy, nếu Tần Nghi Ninh bị thương, e Trịnh đại nhân càng khó mà bao biện.



Một Trình Việt bị thương đã đủ khiến hắn ta sứt đầu mẻ trán rồi. Dù gì Trình Thượng thư cũng là kẻ ngang ngược thô lỗ, tâm tư vẫn khá dễ đoán biết.



Nếu làm Tần Nghi Ninh bị thương, đối chọi với tên Tần Hòe Viễn đa mưu túc trí kia, e nửa đời sau của ông ta sẽ không có tháng ngày nào tốt.



Nghĩ tới đây, Trịnh đại nhân vội vàng gọi lính chạy vào, tự bản thân cũng ra tay, vừa khuyên vừa kéo người hai bên ra.



Trình Thượng thư bị bốn người Kinh Trập quấn riết khiến đầu đầy mồ hôi, chỉ Tần Nghi Ninh giận dữ rống to: “Tiện nhân nhà ngươi! Xúi giục hạ nhân đả thương con trai ta, ta phải cho ngươi đền mạng! Thức thời thì lập tức đập đầu chết đi, ta còn có thể cho ngươi chết thống khoái giữ lại toàn thây, bằng không, ta cho ngươi đầu lìa khỏi cổ!”



Tiếng gầm thét của Trình Thượng thư vang như tiếng chuông lớn, khiến màng nhĩ người ta tê dại, Liên Tiểu Chúc sợ đến mặt mày trắng bệch, ôm cứng người Băng Đường. Ký Vân thì ngăn trước Tần Nghi Ninh, tuy sắc mặt không có vẻ sợ hãi những cũng rất tồi tệ.



Tần Nghi Ninh bình tĩnh nói: “Trịnh Thượng thư thương con nên nóng lòng, nhưng cũng không thể chưa phân rõ phải trái đúng sai đã tố cáo người khác. Nếu không phải Trình công tử cưỡi ngựa lao tới xe ngựa của ta, muốn lấy mạng ta, cớ gì hộ vệ của ta phải ngăn lại? Huống hồ bọn ta chỉ vừa đến, cũng không nhận ra Trình công tử, ta thật không biết tại sao Trình công tử lại muốn hãm hại ta?”



“Mả mẹ nhà ngươi! Ngươi nói con trai ta xông tới thì chính là nó xông tới à? Rõ ràng là lần trước các ngươi khiến tên tiểu tử kia lưu đày vẫn chưa hả dạ, còn muốn trả thù chứ gì? Người Tần gia các ngươi đều không phải thứ tốt gì, tâm tư cha ngươi cũng nhiều như ong vò vẽ, ngươi cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì, bây giờ còn muốn tranh cãi? Nằm mơ đi!”



Tần Nghi Ninh nói: “Trình Thượng thư xin ăn nói cẩn thận. Không nói ta vốn chẳng làm gì sai, việc hôm nay chỉ là tai bay vạ gió, mà cho dù ta có làm sai đi chăng nữa, kinh thành Đại Chu vẫn có nha môn, trên nha môn còn có Thánh thượng. Chẳng lẽ Đại Chu là nơi không có vương pháp, có thể cho Trình Thượng thư tự ý điều binh, ý đồ tàn sát mạng người?”



“Ngươi! Cưỡng từ đoạt lý!” Nói đến chuyện điều binh, Trình Thượng thư nghẹn họng không sao phản bác được.



Tần Nghi Ninh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai cưỡng từ đoạt lý, ta tin tưởng Thánh thượng sẽ phân rõ. Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, xem có phải cần phải đánh trống kêu oan, tố cáo với Hoàng thượng nữa không. Còn Trình Thượng thư tự ý điều binh ở đây, tin chắc Thánh thượng sẽ nhanh chóng chú ý đến chuyện này, tất nhiên sẽ trả cho bọn ta một sự công bằng.”



“Miệng lưỡi giảo biện, đúng là con gái do cáo già sinh ra, cũng là một con cáo con! Hồ ly tinh!”



Trông dáng vẻ xù lông hệt như con gà chọi của Trình Thượng thư, Tần Nghi Ninh không muốn gây gổ với người này thêm, chỉ nói rõ lời cần nói rồi không lên tiếng nữa.



Mà đám con quan và Trịnh đại nhân đứng bên thì đã bị biểu hiện mạnh mẽ của Tần Nghi Ninh làm cho rung động.



Chuyện hôm nay, bất kể là việc cưỡi ngựa trên phố hay khi cùng xuống xe ngựa tới Ngũ thành binh mã ti, biểu hiện của Tần Nghi Ninh từ đầu tới cuối luôn rất dửng dưng bình tĩnh, tựa như không chuyện gì trên đời có thể khiến nàng chú ý mảy may.



Nếu nàng đã không thèm để ý, vậy tức trong lòng đã tự có tính toán.



Mà nữ tử đối mặt với khó khăn lại không nóng ruột không hoảng hốt, nếu không phải gan quá lớn thì chính là lòng dạ quá sâu.



Bây giờ nhìn lại, tựa hồ chính là cả hai.



Tình cảnh nhất thời chìm trong yên tĩnh tế nhị.



Sau một hồi giận dữ phun những lời dơ bẩn, hồi tưởng lại chuyện mình xúc động tự tiện điều binh, trong lòng Trình Thượng thư bỗng chốc hoảng hốt.



Con trai quan trọng, nhưng cái mũ ô sa của ông ta cũng quan trọng như thế.



Nếu không có cái mũ ô sa này, không có chức quan này, người nhà họ còn có ai che chở cho?



Ông ta vẫn nhớ kết quả của người tự tiện điều binh trước đó là gì.



Ngay cả người lợi hại như Trung Thuận thân vương, một khi dính phải tội danh tự tiện điều binh, không phải vẫn chỉ đành ngoan ngoãn nhường chức vị thống soái Hổ Bí quân lại cho người ta đấy sao?



Nhìn đám nhị thế tổ im thít này, lại nhìn Trình Thượng thư đang có vẻ trầm tư, Trịnh đại nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, càng không thể không bội phục thủ đoạn của Tần Nghi Ninh. Chỉ dùng mấy câu không thể nói là dễ nghe đã khiến một trận lửa lớn sắp bùng phát, một việc đại sự có thể gây chảy máu lắng dịu.



Tuy tình cảnh đã không còn hỗn loạn, nhưng sự đối chọi của song phương thì vẫn chưa dừng.



Ngay khi Trịnh đại nhân tính toán xem nên làm gì tiếp theo, bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng rống to: “Lệ đại tổng quản tới.”



Nghe vậy, trong lòng ai nấy đều giật mình, đi ra cửa đón với những sắc mặt khác nhau.



Đại thám giám Lệ Quan Văn mặc bộ đồ thái giám màu xám bạc, tay cầm cán cây phất trần, thấy mọi người đi ra thì nặng nề hất một cái.



Chất giọng the thé bén nhọn của riêng nội thị vang lên: “Thánh thượng lệnh cho nô tài tới hỏi Trình Thượng thư mấy câu, xin Trình Thượng thư thành thật trả lời.”



Trình Thượng thư vội vàng gật đầu: “Thần biết gì, tự nhiên sẽ trả lời hết.”



Thấy vậy, Lệ Quan Văn khẽ vuốt cằm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hất phần trần chất vấn: “Trình đại nhân, ngươi tự tiện điều binh, chẳng lẽ là muốn tạo phản rồi?”



Trình Thượng thư nghe mà mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy xuống.



“Thần không dám, thần sợ hãi.” Trình Thượng thư vội dán đầu xuống đất.



Đám con em quan lại sau lưng Trình Thượng thư cũng hốt hoảng, mồm năm miệng mười liên tục đáp không dám.



Lệ Quan Văn tiếp tục cất giọng sắc nhọn: “Chuyện cưỡi ngựa ngoài phố trẫm đã biết, nhất định sẽ nghiêm ngặt điều tra, không oan uổng người nào, cũng sẽ không bỏ qua một ai. Trẫm đã hứa hẹn như vậy, Trình Thượng thư đã hài lòng?”



“Dạ hài, hài lòng, đương nhiên hài lòng. Đa tạ Thánh thượng thương cho thần, đa tạ Thánh thượng.”



Trình Thượng thư vội vàng dập đầu.



Sắc mặt Lệ Quan Văn bỗng nhiên biến đổi, vẻ nghiêm nghị vừa rồi thoắt chóc đã chuyển sang khiêm nhường thân thiện.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Ông ta bước lên đỡ Trình Thượng thư đứng dậy, dịu giọng nói: “Đại nhân đừng như vậy, nếu đại nhân đã tỉnh táo, tìm lại thần trí được rồi, vậy xin mời theo nô tài vào cung một chuyến, nói rõ ràng mọi chuyện, giải quyết rõ ràng mới thôi.”



“Đại nhân là quan viên trong triều, Thánh thượng vẫn rất coi trọng đại nhân. Thánh thượng biết đại nhân vì quý công tử nên cuống cuồng mới làm việc lỗ mãng, vừa rồi còn đặc biệt căn dặn Thái y viện bảo họ cho người giỏi nhất tới xem bệnh cho quý công tử.”



“Thần hổ thẹn, đa tạ Hoàng thượng.” Trình Thượng thư kinh hãi đổ mồ hôi đầy trán.



Những lời Lệ Quan Văn mới nói đã không thể rõ ràng hơn.



Nếu ông ta không thể “tỉnh táo”, “tìm lại thần trí”, vẫn một mực ra vẻ ta đây, vậy kết cục của ông ta rất có thể sẽ là bị người Thánh thượng sắp đặt diệt trừ. Dù sao đây cũng là trọng địa trong kinh thành, dưới chân thiên tử, bất kì thiên tử nào cũng sẽ không cho phép có người tự tiện điều động binh lính của mình để sử dụng riêng trong kinh thành.



Trình Thượng thư đã thấy sợ hãi, cơn hoảng hốt cái giận vì con trai xảy ra chuyện đã lắng xuống.



Nhưng vừa nghĩ tới đứa bảo bối độc đinh của mình, độc đinh của dòng họ Trình gia mà lại bị đập trúng đầu hôn mê bất tỉnh, ông ta lại tức giận không cách nào giải tỏa, liền chỉ Tần Nghi Ninh nói: “Lệ đại tổng quản. Chuyện này không thể thoát được liên quan với nữ nhi Tần gia. Thần vào cung bẩm lên Thánh thượng, xin công công hãy bắt giữ nữ nhi Tần gia và cả thị vệ của nàng ta lại.”



Lệ Quan Văn nhìn Tần Nghi Ninh, thấy nàng không có vẻ gì là tức giận, chỉ yên lặng đứng thõng tay, bấy giờ mới được thở phào.



May mà cô nãi nãi này cũng là người an phận hiểu chuyện.



Nếu nàng cũng ầm ĩ lên ở chỗ này, một gã nội thị như ông ta bị kẹp vào giữa thì thật sự khó xử. Dù gì cũng là mụn con bảo bối của Tần Hòe Viễn.



“Tần tiểu thư, chuyện hôm nay chắc có liên quan với thị vệ của tiểu thư? Ý tứ Thánh thượng là bảo những người có liên quan cùng vào cung một chuyến. Là thị vệ nào của tiểu thư ra tay, xin hãy để hắn ta đi theo bọn ta?”



Tần Nghi Ninh cau mày, ánh mắt hận không thể chọc thủng một lỗ trên mặt Trình Thượng thư.



Nếu không phải tên này gây chuyện, làm sao lại khiến Thánh thượng chú ý tới?



Nàng không muốn giao người ra. Bởi vì thân phận những người này thấp kém, rất dễ bị người ta lôi ra gánh nhận trách nhiệm.



Tần Nghi Ninh nói: “Chuyện người bên cạnh làm ra cũng là để bảo vệ ta, không bằng ta đi theo công công một chuyến?”



“Việc này… e là không ổn?”



“Có gì không ổn? Ta là người trong cuộc, chuyện khi đó ta tận mắt nhìn thấy, nếu Thánh thượng có hỏi tới, ta cũng có thể giải thích rõ ràng.”



“Nhưng Thánh thượng đâu có nói mời tiểu thư vào cung, chỉ bảo người hành hung vào cung thôi. Tần tiểu thư, tiểu thư nghe nô tài một câu, chuyện này tiểu thư quyết không thể lộ diện.”







Bốn người Kinh Trập đứng lặng một bên, nghe Tần Nghi Ninh kì kèo với Lệ Quan Văn, không chịu giao họ ra, không muốn họ và cung gặp vua, trong lòng đều dâng lên từng cơn ấm áp.



Bọn họ cảm nhận được Tần Nghi Ninh thực sự coi họ là con người có máu có thịt, dành cho họ sự tôn trọng lớn nhất, không giống với bất cứ chủ nhân nào của họ từ trước tới nay, những người chỉ coi họ là một món công cụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Ai nấy đều là hán tử đầy nhiệt huyết, trong lòng đã đều dâng trào xúc động.



Nếu họ đã đi theo Tần Nghi Ninh, vậy làm sao có thể để nàng bị kẹp giữa những chuyện khó xử này? Dù gì nàng vẫn còn là một cô nương chưa lấy chồng!



Nghĩ tới đây, Kinh Trập bước lên một bước, nói với Lệ Quan Văn: “Ta là người đánh chết con ngựa kia. Ta không động thủ làm công tử Trình gia bị thương, là do chính hắn ta ngã xuống mới hôn mê. Nếu tổng quản lão gia không ngại, ta sẽ đi theo ngài một chuyến.”



“Kinh Trập.” Tần Nghi Ninh thở hắt ra, nhưng cũng đã chậm, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn hắn: “Ai cho ngươi tự tiện hành động?”