Cẩm Đường Quy Yến

Chương 386: - Chương 386HỖN CHIẾN




Thậm chí Trịnh đại nhân đã muốn đi tìm cao nhân đắc đạo xem thử, xem xem có phải gần đây dính sát nghiệt gì không, chứ không thì sao cứ luôn xảy ra cái chuyện cưỡi ngựa va chạm như thế, chẳng thế mà hai bên còn đều là những người không dễ trêu chọc thuộc những bè cánh đối lập trên triều.



“Người đâu, mau đưa Trình công tử về y quán.”



Trịnh đại nhân cũng không dám để công tử nhà Trình Thượng thư xảy ra bất trắc gì.



Con trai trưởng của Thượng thư bộ Binh Trình Mạnh năm xưa chết yểu, về sau ông ta dồn mọi tâm trí vào việc nối dõi tông đường, nạp bao nhiêu tiểu thiếp vào cửa, sinh được “bảy tiên nữ”, nhưng chỉ có một mình Trình Việt là độc đinh.



Trình Thượng thư cũng không mong Trình Việt có thể có tiền đồ gì, chỉ cần bình an kéo dài hương khói là đã đủ. Vậy nên cũng không yêu cầu nghiêm khắc với hắn, có thế mới khiến hắn tạo thành cái tính hoành hành không cố kỵ gì.



Từ khi Trình Mạnh lên làm Thượng thư bộ Binh, Trình Việt càng ngang ngược hơn cả, thường xuyên tụ tập với đám con quan bạn tốt của mình, cũng thường xuyên gây ra ít tai họa. Trịnh đại nhân làm việc ở Ngũ thành binh mã ti đã lâu, cũng thường xuyên giao thiệp với những con em nhà quyền quý này, nể mặt quan hệ với người lớn nhà hắn nên bình thường cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, giơ tay cao mà đánh thì khẽ.



Ai ngờ Trình Việt lại luẩn quẩn như thế, cứ đâm đầu đụng phải người Tần gia!



Nếu là khi trước, tất nhiên Trịnh đại nhân có thể bao che cho.



Nhưng bây giờ người Thánh thượng coi trọng nhất chính là Tần Hòe Viễn, hắn đã bị dồn ép phải đứng về phe Hoàng thượng.



Vốn nghĩ nếu đã chọn phe phái xong, vậy mọi người cũng đừng nên gây sự, sống yên ổn với nhau là được rồi. Ai ngờ phe cánh được Lục môn thế gia bảo vệ lại cứ phải đối chọi quyết liệt với phái “bảo Hoàng” của Tần Hòe Viễn như thế?



Giờ vụ việc này ồn ào như vậy, lại là qua tay hắn, Trịnh đại nhân thật sự có muốn bao che cũng không được.



“Tần tiểu thư.” Trịnh đại nhân tới bên xe ngựa, chắp tay, “Chuyện hôm nay còn làm phiền Tần tiểu thư tới nha môn Ngũ thành binh mã ti một chuyến.”



Tiểu Mãn nói: “Cô nương nhà ta là người bị hại, đầu sỏ gây tội là đám người cưỡi ngựa giữa phố không nói phải trái kia, tại sao đại nhân lại bắt cô nương nhà ta?”



Trịnh đại nhân vội vàng phân bua: “Tần tiểu thư chớ nên hiểu lầm, lần này ta không có ý muốn bắt tiểu thư về, chẳng qua chỉ là để hỏi vài điều về sự việc thôi.”



Tần Nghi Ninh đang chờ câu này, liền cất giọng ôn hòa nói: “Đại nhân không cần khó xử, tiểu nữ đi theo đại nhân một chuyến là được, ta cũng tin chắc đại nhân có thể cho một lời giải thích rõ ràng.”



“Đương nhiên, đây là chức trách của bản quan, tất nhiên sẽ xử trí công bằng.”



“Vậy thì tốt.” Giọng Tần Nghi Ninh nghe vô cùng dịu dàng, khiến người nghe mà thấy tâm hồn thoải mái.



Một nữ tử khuê các dẫn theo người ngồi xe ngựa ra phố đi dạo, đây là việc không thể bình thường hơn. Thế mà lại gặp phải đám nhị thế tổ này lao ngựa nhắm tới.



Lại thêm chuyện của Tần Hòe Viễn mấy hôm trước, với chuyện hôm nay vẫn cùng do một nhóm người, Trịnh đại nhân đã có thể kết luận, đây là một hành động trả thù đã có mưu tính sẵn.



Nghĩ chắc đám con quan con lại kia cũng phải vô cùng bất ngờ. Không ai có thể đoán được hộ vệ đi theo một cô nương có thể có thân thủ lợi hại đến thế.



Nhưng Trịnh đại nhân cũng có thể hiểu được.



Cũng như Trình Việt là độc đinh duy nhất của nhà Trình Thượng thư, Tần Nghi Ninh còn là con gái một của Tần Hòe Viễn. Tần Hòe Viễn không có con trai, chỉ có một đứa con gái như vậy.



Nói mới nhớ, so với “bảy tiên nữ” của Trình Thượng thư, Tần Hòe Viễn thương Tần Nghi Ninh không hề kém hơn Trình Thượng thư yêu thương đứa con trai độc nhất.



Đây là một bài so sánh không thể tính rõ!



Khuyên Tần Nghi Ninh xong, Trịnh đại nhân lại quay sang đám nhị thế tổ đang thở hổn hà hổn hển kia.



So với Tần Nghi Ninh học thức hiểu lễ, đám người kia thì không dễ nói chuyện như vậy. Trịnh đại nhân khuyên không được, cuối cùng hết cách đành phải cưỡng chế nửa khuyên nửa ép dẫn người về nha môn Ngũ thành binh mã ti.



Xe ngựa của Tần Nghi Ninh chậm rãi dừng lại, Băng Đường, Ký Vân và Liên Tiểu Chúc xuống xe, cuối cùng mới tiến lên đỡ Tần Nghi Ninh.



Bên kia, mấy tên con quan đều tò mò nhìn sang phía này.



Bọn họ rất muốn nhìn thử xem rốt cuộc là nữ tử thế nào mới có thể mê hoặc bậc hán tử thiết huyết như Trung Thuận thân vương bỏ cả mối thù giết cha, kiên quyết cướp người về phủ.



Chỉ thấy một cánh tay trắng trẻo vươn tay, đặt lên tay tỳ nữ, kế đó là một khuôn mặt đẹp như hoa đào. Khi nàng xuống xe, ánh mắt tất cả đều dán chặt vào nàng.



Dung mạo nàng ngời sáng, chiều cao chỉ được tính tầm trung giữa những nữ tử phương Bắc lại được coi là cao gầy ở phương Nam. Nàng liếc ánh mắt hờ hững nhìn sang, ánh lấp lánh trong đôi mắt hạnh ẩn hiện, không nói lời nào đã có thể hút mất hồn phách người ta.



Chả trách! Chả trách người như Trung Thuận thân vương cũng không thể qua nổi ải mỹ nhân!



Nhất thời trong lòng đám con quan chẳng rõ là mùi vị gì. Hôm nay chẳng hề chiếm được tí phần hơn nào, không thể khiến Tần Nghi Ninh xuống xe ngựa, cũng không được nghe nàng nói.



Chẳng lẽ bọn chúng chỉ có thể thẫn người ngắm nhìn?



Nhưng chuyện đến bây giờ, bọn chúng thật sự không nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể cướp người được đến tay.



Mọi người đi thẳng tới sảnh trước.



Trịnh đại nhân liền lệnh người dâng trà lên cho hai bên.



Gã thanh niên bị Kinh Trập cho một tát sưng mặt nốc ực ly trà, chỉ Kinh Trập sau lưng Tần Nghi Ninh hét to: “Đại nhân, tên này hành hung ngoài đường phố, sao đại nhân không bắt hắn ta lại?”



Bốn người Kinh Trập và Băng Đường hiện đều yên lặng cúi đầu đứng sau lưng Tần Nghi Ninh. Trước lời chỉ trích của gã kia, Kinh Trập chẳng thèm nhấc mắt, vẫn cúi đầu dáng vẻ vô cùng nghe lời.



Lúc này mấy mật thám đều hệt như tùy tùng bình thường, không hề nhìn ra sẽ có thân thủ như vừa nãy.



Nếu không phải gương mặt sưng đỏ của gã kia đang ở ngay trước mắt, Trịnh đại nhân cơ hồ không dám tin tưởng.



Trịnh đại nhân nói: “Người này đã thật sự hành hung?”



Tần Nghi Ninh ngước mắt nhìn Trịnh đại nhân, giọng nói ônhòa: “Tùy tùng của ta cũng chỉ nóng lòng bảo vệ chủ. Chuyên hôm nay thực sự tồi tệ, mà cũng không phải bọn ta khiêu khích tìm chuyện trước. Bọn ta đang đi đường đàng hoàng, là do những người này đột nhiên lao tới. Hạ nhân của ta từng học ít công phu, vì bảo vệ ta nên mới đánh chết con ngựa đi đầu.”



“Còn vị công tử bị đưa tới y quán kia, hắn ta học nghệ không tinh nên tự bị ngã, không liên quan gì tới tùy tùng của ta.”



“Còn vị công tử này...”



Nói đến chỗ này, đôi mắt xinh đẹp của Tần Nghi Ninh liền vòng về gã thanh niên bị đánh sưng mặt, ánh mắt như nhìn thấu lòng người, tựa hồ có thấu tận nơi sâu nhất trong lòng người ta.



Gã kia chỉ cảm thấy mặt nóng phừng, cả nơi bị bạt tai cũng không còn đau. Được mỹ nhân nhìn vào chăm chú như vậy, hắn có hơi choáng váng lại vui vui.



Giọng điệu Tần Nghi Ninh vẫn thong dong không nhanh không chậm, lễ độ ôn hòa: “Đúng là vị công tử này đã bị tùy tùng của ta đánh một cái vào mặt, nhưng tùy tùng ta cũng không đánh người vô cớ mà thật sự do lời bọn họ nói quá mức dơ bẩn.”



Trịnh đại nhân hỏi: “Họ đã nói gì?” Vietwriter.vn



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh cúi đầu đáp: “Lời nói dơ bẩn, quả thực vô cùng khó nghe. Đại nhân không tin ta cũng không sao, vừa rồi trên đường có rất đông người, đại nhân cứ việc hỏi đại một người là biết.”



Trịnh đại nhân gật đầu, vô cùng hài lòng với thái độ nho nhã lễ độ của Tần Nghi Ninh.



Nhưng Trịnh đại nhân còn chưa kịp nói gì, mấy gã thanh niên có quan hệ thân mật với Trình Việt bên kia đã bắt đầu mồm năm miệng mười.



Những người này đều là con em nhà quan, nhất thời Trịnh đại nhân vẫn chưa biết nên xử trí thế nào.



Ngay lúc tình thế khó cả đôi đường, bên ngoài bỗng truyền đến một hồi xôn xao.



Liền đó nghe ngoài hành lang có người kinh hoảng thất thố: “Đại nhân! Không xong rồi! Trình Thượng thư dẫn binh bao vây nha môn chúng ta!”



“Cái gì?”



Trịnh đại nhân bật người đứng dậy, trợn to mắt không dám tin.



Tuy Thượng thư bộ Binh quản lý bộ Binh nhưng cũng không thể tự tiện điều binh. Chuyện điều binh cần có Thánh thượng hạ chỉ, lại thêm hổ phù mới làm được.



Bây giờ Trình Thượng thư lại tự dẫn binh tới bao vây Ngũ thành binh mã ti, hiển nhiên là vì nghe tin đứa con hôn mê mà thực sự tức giận, không thèm để ý việc gì.



Sống lưng Trịnh đại nhân túa đẫm một lớp mồ hôi lạnh.



Chuyện này, nếu có một chỗ nào không tốt, rất có thể sẽ diễn tiến thành hỗn chiến trong kinh thành. Khi ấy Thánh thượng trách tội xuống, một Chỉ huy sứ nho nhỏ như hắn khó mà gánh nổi.



Trịnh đại nhân liền bước chân định đi ra.



Nhưng vừa mới đi hai bước, nhìn đám con quan đang rêu rao ngang ngược kia, lại ngó sang mấy tùy tùng tuy dung mạo bình thường nhưng thực chất lại thân thủ lợi hại bên cạnh Tần Nghi Ninh.



Hắn còn ở đây, những người này vẫn không dám càn rỡ.



Nhưng nếu hắn không có ở đây, ngộ nhỡ không khuyên được người bên ngoài, trong phòng lại đánh nhau, khiến thêm mấy người bị thương nữa, vậy cái mũ ô sa trên đầu hắn e không thể giữ nổi.



Nghĩ tới đây, Trịnh đại nhân vội vàng lệnh cho tùy tùng đắc lực nhất của mình: “Đi đi, mau ra ngoài mời Trình Thượng thư vào đây. Nhớ, nhất định phải khuyên bảo đàng hoàng.”



“Vâng.”



Tùy tùng vội vàng đi ra, qua sảnh chỉnh bước tới phía ngoài.



Ngờ đâu vừa mới ló đầu ra khỏi cổng, hắn đã bị chiến trận trước mắt dọa cho hết hồn.



Nơi đặt nha môn không phải nơi hẻo lánh, nhưng người đi đường và nhà ở xung quanh cũng không phải là ít.



Bây giờ tất cả đều đã sợ hãi chạy xa chín mươi dặm.



Mà người do Thượng thư bộ Binh Trình Mạnh dẫn tới thì đã vây kín quanh Ngũ thành binh mã ti không lọt khe hở nào.



Đối phương phải dẫn tới chừng hơn năm trăm người. Với nhân số phải gấp chừng trăm lần Ngũ thành binh mã ti hiện tại, chỉ trông đám canh giữ ngoài nha môn ai nấy đều mặt cắt không còn giọt máu là cũng đủ để nhận ra tình thế căng thẳng hiện giờ.



Tùy tùng nuốt nước bọt, vội vàng gom dũng khí lên khuyên.



Trình Thượng thư hiện đã quá tuổi bốn mươi, song vóc người vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, thoạt trông không hề giống người sắp đến tuổi năm mươi.



Vốn dung mạo ông ta đã thô lỗ, bây giờ trong cơn giận dữ, đôi mày rậm càng dựng thẳng, chỉ hận không thể lập tức nuốt sống luôn người ta.



Có lẽ do nể mặt Trịnh đại nhân, hoặc có lẽ tự bản thân Trình Thượng thư cũng biết không thể làm lớn chuyện, cuối cùng ông ta vẫn đi theo vào nha môn.



“Các ngươi đều trông chừng bên ngoài, không có lệnh ta thì không được lộn xộn.”



“Dạ!” Các tướng sĩ đồng loạt đáp.



Trình Thượng thư sải bước đi thẳng tới sảnh chính.



Thấy Trình Thượng thư chịu bước vào, bấy giờ Trịnh đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước lên đón.



Ngờ đâu Trình Thượng thư lại đẩy Trịnh đại nhân ra, chỉ thẳng Tần Nghi Ninh mắng: “Hay cho thứ tiện nhân! Lại dám hại con trai ta! Để mạng lại đây!”



Nói rồi liền vung quyền xông tới.



Không ai ngờ được, đường đường Thượng thư bộ Binh mà vừa tới nha môn Ngũ thành binh mã ti đã đòi động thủ?



Tất cả mọi người đều bị bất ngờ, nhất thời cả kinh hồn vía.



Bốn mật thám mặt nạ bạc nào có thể để cho Trình Thượng thư đả thương Tần Nghi Ninh ở chỗ này? Liền lập tức xông tới nghênh chiến.