Cẩm Đường Quy Yến

Chương 402: - Chương 402KHO BÁU (2)




Chương 402KHO BÁU (2)



"Cố lão đại nhân một lòng trung thành, thật sự khiến người ta bội phục.” Tần Nghi Ninh mỉm cười khen ngợi, “Trên đời này, người không quên chủ cũ, bất chấp an nguy của mình cũng phải cứu vãn tình xưa như vậy, thực sự hiếm thấy.”







“Nào có, như lão phu vốn chẳng đáng là gì. Giờ con đường quan chức của lão phu đã không còn hy vọng, chẳng qua chỉ an hưởng chờ chết thôi, người làm người ta thực sự kính nể chính là lệnh tôn Tần Thượng thư. Vì chuyện Yên Quận vương mà vào cung, hình như đến giờ Tần Thượng thư vẫn chưa trở về.”







Nét mặt Cố Thế Hùng cũng đầy sự khen ngợi.







Nhưng trong lòng Tần Nghi Ninh lại như gương sáng. Ông ta nói thế là đang đe dọa nàng.







Bởi vì cho dù không cứu Yên Quận vương, Tần Nghi Ninh cũng không thể không quan tâm tới an nguy của Tần Hòe Viễn.







Giờ phút này, Tần Nghi Ninh đã thực sự cảm nhận được, những con người lăn lộn chốn quan trường này thực sự là quá xảo quyệt.







Giờ hẳn Lý Khải Thiên đã để mắt tới Tần gia, không chừng đã biết Cố Thế Hùng tìm tới Tần gia.







Tần Nghi Ninh cũng biết, với sự thông minh của Cố Thế Hùng, không thể có chuyện không biết mọi hành động của mình đang bị Thánh thượng giám sát.







Nhưng ông ta vẫn cố tình làm thế, bây giờ còn đưa ra yêu cầu này, rõ ràng chính là muốn kéo cả Tần gia xuống nước.







Tần Nghi Ninh bất giác nheo mắt trầm tư.







Chẳng lẽ Cố Thế Hùng không sợ nàng loan tin về kho báu ra ngoài sao?







Chẳng lẽ ông ta thật sự chịu đưa không một tài sản lớn như thế cho nàng?







Ông ta không sợ tương lai, nàng lấy được tài sản rồi sẽ đưa hết cho Bàng Kiêu?







Tần Nghi Ninh không tin, không tin việc Cố Thế Hùng nói sẽ đưa kho báu cho nàng để Bàng Kiêu lấy phòng thân mai sau là lời thật lòng.







Nhưng đổi sang một cách nghĩ khác, Tần Nghi Ninh cũng hơi hiểu được.







Đầu tiên, nếu nàng không đồng ý giúp đỡ, vậy tất nhiên Cố Thế Hùng sẽ không nói cho nàng biết tung tích kho báu, vậy thì rốt cuộc kho báu nằm ở đâu, đến cùng cũng chỉ có Cố Thế Hùng được biết.







Một khi nàng tiết lộ bí mật, cùng lắm Cố Thế Hùng chỉ mất mạng, còn kho báu thì sẽ xuống mồ chung với ông ta, không để lợi cho kẻ nào. Vậy nên về khả năng bí mật bị lộ, Cố Thế Hùng vốn không cần phải sợ.







Thứ hai, nếu nàng đồng ý giúp, hơn nữa còn cứu được Yên Quận vương ra, e Cố Thế Hùng cũng sẽ nghĩ cách khiến nàng phun ra hết số tài sản khổng lồ này, thậm chí còn có thể nghĩ cách quấy rối hôn sự của nàng và Bàng Kiêu, hứa gả nàng cho Yên Quận vương, như vậy kho báu sẽ thành đồ hồi môn của nàng, Yên Quận vương sẽ không bị thiệt.







Cuối cùng, nếu nàng đồng ý giúp đỡ, và còn cứu được Yên Quận vương ra, cho dù có đưa kho báu cho Bàng Kiêu, Cố Thế Hùng cũng sẽ không sợ.







Ông ta có thể tới bên Lý Khải Thiên khích bác ly gián, khiến Lý Khải Thiên càng thêm nghi kỵ một Bàng Kiêu có đủ tài lực, khiến triều Đại Chu đại loạn.







Do đó sau một hồi phân tích, Tần Nghi Ninh phát hiện ra nước cờ này của Cố Thế Hùng, cho dù đi thế nào cũng không thể chịu thiệt.







Cho dù bây giờ nàng từ chối, ba trường hợp trên đều không xảy ra, sự viếng thăm của Cố Thế Hùng cũng đã gieo xuống một hạt giống hoài nghi.







Không hổ là lão thần, đúng thật là tính toán không lộ sơ hở!







Tần Nghi Ninh phân tích hết thảy những thứ này nhiều lắm chỉ là việc trong một hơi thở. Nàng trầm mặc hồi lâu, mãi mới chậm rãi nói:







“Cố lão đại nhân, chuyện này liên hệ trọng đại, phụ thân ta hiện không có nhà, xin đại nhân cho ta được cân nhắc thêm.”







Nghe vậy, Cố Thế Hùng nhìn nét mặt xinh đẹp của nàng, trong bụng hơi cảm thấy thất vọng.







Xem ra nữ nhân đến cùng vẫn là nữ nhân, ông ta không nên kỳ vọng một nữ nhân sẽ có sự gan dạ và thủ đoạn của nam nhân.







“Thôi, hôm nay lão phu đến là quả cũng không còn cách nào khác, xin Tần tiểu thư suy nghĩ cẩn thận, lão phu chờ tin tốt của tiểu thư.”







Tần Nghi Ninh liền nở nụ cười, gật đầu đồng ý.








Thấy chuyện đã bàn xong, Cố Thế Hùng cáo từ rời đi trước.







Tần Nghi Ninh tiễn tới tận trước cửa viện mới quay về.







Dù sao chuyến ghé thăm của Cố Thế Hùng cũng không thể qua được mắt Lý Khải Thiên, lại thêm địa vị của ông ta của triều Yên khi xưa, Tần Hòe Viễn không ở nhà, nàng đãi khách thay cha, nếu không lễ phép tiễn người đi thì sẽ khiến người ngoài hoài nghi, cảm thấy liệu có phải nàng đang chột dạ.







Nhưng sự thật Tần Nghi Ninh không hề cảm thấy chột dạ.







Cố lão đại nhân đa mưu túc trí như vậy, một lòng muốn kéo Tần gia lên cùng thuyền, tính toán lại không lộ chút sơ hở, khiến nàng nhất thời không nghĩ được biện pháp nào ứng đối.







Tần Nghi Ninh biết, nhất định nàng phải mau chóng nghĩ ra cách, nếu không, một khi để tin này truyền vào tai Thánh thượng, người tiếp theo bị gọi vào cung chính là nàng.







Nàng còn đang chuẩn bị thành hôn với Bàng Kiêu cơ mà, sao có thể cho phép mình bị loại chuyện như thế đánh cho vùi sâu xuống bùn lầy?







Tần Nghi Ninh nhếch môi ngồi xếp bằng trên giường đất sưởi cạnh cửa sổ, ôm cái gối mềm màu tím nhạt chìm trong suy tư.







Mà Ký Vân vẫn luôn đứng bên lắng nghe nãy giờ cũng cảm thấy chuyện hết sức khó giải quyết.







Thấy Tần Nghi Ninh như vậy, Ký Vân nhỏ giọng nói: “Cô nương, hiện giờ lão gia không ở trong nhà, chuyện này lại không tiện rêu rao, không bằng cô nương tới hỏi Vương gia thử xem. Nhất định Vương gia có thể nghĩ ra biện pháp, giúp cô nương xua tan áp lực.”







Tần Nghi Ninh hiểu ý tốt của Ký Vân, cười bảo: “Ngươi nói có lý, ta cũng tin Vương gia có thể nghĩ được cách cho mình. Nhưng thân phận Vương gia vốn đặc biệt, tình hình bây giờ lại nhạy cảm, nếu ta đi hỏi chàng, thế chẳng phải cũng kéo cả chàng xuống nước hay sao?”







“Cô nương, Vương gia sẽ không ngại.”







“Cho dù chàng không ngại giải quyết rắc rối cho ta, ta cũng không muốn tìm thêm rắc rối cho chàng ấy.”







Tần Nghi Ninh xuống giường, chắp tay đi lại, suy nghĩ đủ một canh giờ mới nghĩ được một ý.







Ánh mắt nàng sáng ngời, quay đầu lệnh cho Ký Vân: “Ký Vân, ngươi đi tìm giúp ta ít hộp gỗ trông khá cổ, lại tìm thêm ít đinh tới đây. Băng Đường, ngươi giúp ta mài mực, đúng rồi, phải là mực chu sa.” Vietwriter.vn







“Dạ.”







Thấy Tần Nghi Ninh như vậy, tất cả đều biết nàng đã nghĩ ra cách. Liền vội vàng đi chuẩn bị.







Tần Nghi Ninh chuẩn bị hết thảy xong xuôi, đoạn nói: “Mau tới đưa thiếp cho Cố gia, nói ta đã nghĩ thông suốt, có việc gấp mời Cố lão đại nhân tới một chuyến.”







Ký Vân vội vàng gật đầu, chân phi như bay ra ngoài.







Ngay khi Cố Thế Hùng đang ngồi chờ trong nhà chính mà như ngồi bàn chông, bên ngoài liền truyền đến tin có hạ nhân Tần gia cầu kiến.







Nét mặt Cố Thế Hùng lộ sự vui mừng, vội vàng đi ra gặp Ký Vân, biết Tần Nghi Ninh mời mình thì không quan tâm lễ nghi quy củ gì đã vội vội vàng vàng cho người chuẩn bị xe ngựa tới Tần gia.







Bấy giờ Tần Nghi Ninh đang đứng ngoài cửa chính đón Cố Thế Hùng, khách sáo mời người dời bước sang sảnh chính.







Sau khi dâng trà, Tần Nghi Ninh nói với nét mặt đầy áy náy: “Cố lão đại nhân, việc đại nhân nhờ vả, e ta không thể hoàn thành.”







Cố Thế Hùng ôm đầy lòng hy vọng chạy tới, nghe vậy mặt không dám tin, chòm râu run rẩy, nói: “Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy?”







Tần Nghi Ninh đáp: “Cố lão đại nhân, vua nào thần nấy, kể từ khi tới Đại Chu, người ta trung thành chỉ còn có Thánh thượng. Tuy ta có tình cảm với cố quốc, nhưng lại không thể làm trái sự trung thành với Thánh thượng. Tung tích của kho báu, cho dù đại nhân nói cho ta, chắc chắn ta cũng lập tức quay về bẩm cho Thánh thượng.”







“Ngươi! Ngươi đừng quên, ngươi là người Đại Yên.”







Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười: “Đại Yên đã không còn tồn tại. Bây giờ chúng ta đang ở Đại Chu.”







“Chẳng lẽ ngươi không sợ tương lai ngươi sợ cho Trung Thuận thân vương rồi Thánh thượng sẽ thanh trừng cả nhà họ Bàng hay sao? Có kho báu này, ít nhiều ngươi vẫn có thể giúp vị hôn phu của ngươi một tay chứ!”