Cẩm Đường Quy Yến

Chương 401: - Chương 401KHO BÁU (1)




Chương 401KHO BÁU (1)



"Cố lão đại nhân? Ngươi nói Cố lão đại nhân nào?” Tần Nghi Ninh bắt đầu ngờ ngợ.







Băng Đường đáp: “Chính là người cùng tới Đại Chu với chúng ta, là Đế sư, Cố lão đại nhân Cố Thế Hùng, người có cháu gái là trắc thất của Yên Quận vương.”







“Ta hiểu rồi.” Tần Nghi Ninh không khỏi cau mày, nhấc chân bước tới.







Nàng vốn không qua lại gì với Cố Thế Hùng, cũng biết phụ thân mình và ông ta sẽ không có gì quan hệ, tại sao giờ ông ta lại đích thân tới tìm?







Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện xảy ra trong cung hôm ấy.







Cố Thế Hùng là người giữ chức Thái sư khi Thái Thượng hoàng còn là Hoàng tử. Tuy Thái Thượng hoàng mê muội vô năng, nhưng thái độ với Cố Thế Hùng lại vô cùng kính trọng, có thể nói chính là người Thái Thượng hoàng tin tưởng nhất.







Giờ người này bỗng nhiên tới tìm, quả thực khiến Tần Nghi Ninh không thể không suy nghĩ nhiều.







“Băng Đường, ngươi ra sảnh chính trước, cẩn thận tiếp đãi Cố lão đại nhân, ta thay quần áo rồi sẽ ra ngày.”







“Vâng.” Băng Đường gật đầu, bước nhanh ra cửa.







Tần Nghi Ninh đổi xiêm áo mới, vừa định đi ra đã thấy Ký Vân hổn hển chạy từ ngoài vào, khiến Tần Nghi Ninh với Tiêm Vân, Thu Lộ đang chải đầu cho nàng giật nảy mình.







“Sao vậy?” Ngồi trước bàn trang điểm, Tần Nghi Ninh ngoái lại nhìn nàng.







Ký Vân thở mấy hơi ngắt quãng, giọng đè nhỏ nói thật nhanh: “Cô nương, nô tỳ mới từ ngoài về, người trong cung tới, mời Tào phu nhân và tất cả mật thám mặt nạ bạc đi rồi. Mà trong kinh thành còn có lời đồn thế này nữa.”







Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn Ký Vân.







Ký Vân lại nói tiếp: “Rất nhiều người bên ngoài đều đang nói đã tìm được kho báu của Thái Thượng hoàng Đại Yên, nhưng trong kho báu thì lại trống rỗng.”







“Cái gì?” Nghe vậy, nhất thời Tần Nghi Ninh cũng không biết nên nói gì cho phải.







Thái Thượng hoàng vơ vét tài sản nhân dân, trước khi Đại Yên đến bước đường cùng để phải chạy trốn, khó lắm mới gom được một khoản kếch sù, ai nấy đều hay. Số tiền này của Thái Thượng hoàng nhất định là muốn giữ lại để ngày sau Đông Sơn tái khởi.







Một người ích kỷ như vậy, làm sao có thể để lại cho mình một kho báu rỗng?







Ký Vân nói: “Là thật ạ, giờ tin này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi, nói là người Thánh thượng điều đi tìm kiếm ở kinh đô cũ của Đại Yên tìm được một kho báu rỗng không.”







Tầng Nghi Ninh gật đầu.







Giờ nàng đã tạm hiểu tại sao Lý Khải Thiên lại đột ngột gọi cho ba người Uất Trì Yến, Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường vào cung.







Lý Khải Thiên đúng thật là đa mưu túc trí!









Thứ nhất, y muốn tra hỏi Uất Trì Yến về tung tích của kho báu.







Thứ hai, y cho rằng với tư cách là con tin, cho dù Uất Trì Yến không biết tung tích của kho báu thì cũng có thể khiến người biết chuyện không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao kho báu của Đại Yên cũng là dành cho huyết mạch Hoàng tộc triều Yên.







Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Uất Trì Yến bị bắt, tất nhiên sẽ có một số người quan tâm tới hắn có hành động, Lý Khải Thiên chỉ cần cẩn thận quan sát xem ai có hành động bất thường là có thể đoán được ai có liên hệ với kho báu.







Bởi vậy, Cố Thế Hùng đột ngột tìm đến ngoài kia, trong mắt Lý Khải Thiên thì chính là dấu hiệu cho “việc khác thường ắt có khuất tất”.







Nhất thời, Tần Nghi Ninh cảm thấy chuyện lần này tương đối khó giải quyết.







Cố lão đại nhân này làm quan lâu năm, nhất định không phải người ngu xuẩn. Vào thời khắc nhạy cảm này mà ông ta tới tìm Tần gia, còn chỉ rõ là gặp nàng, rốt cuộc chỉ vô tâm hay đang cố ý?







Bất kể ông ta nói những gì, chuyện này vẫn khiến Hoàng thượng sinh nghi.







Tần Nghi Ninh vô cùng hoài nghi, rằng hành động của Cố lão đại nhân này chính là muốn kéo cả Tần gia đang thuận buồm xuôi gió xuống vũng bùn lầy!







“Cô nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”







Thấy Tần Nghi Ninh nghiêm mặt, mấy tỳ nữ đều thấp thỏm lo âu. Nhưng dù gì họ cũng từng cùng nàng trải qua sóng to gió lớn, dẫu có lo lắng thì trong lòng vẫn không sợ hãi.







Tần Nghi Ninh cười trấn an mọi người, nói: “Không gấp, ta tự có định đoạt. Tiêm Vân, Thu Lộ, hai người các ngươi ở lại trong phòng. Ký Vân, ngươi theo ta đi gặp Cố lão đại nhân một chuyến.”







“Vâng, cô nương.” Mấy tỳ nữ đồng loạt thưa tiếng vâng lệnh.







Ký Vân liền đi theo Tần Nghi Ninh tới sảnh trước ở chính viện.







Cố Thế Hùng đã qua tuổi xưa nay hiếm, râu tóc bạc phơ, dáng người gầy còm, mặc áo dài mặc lam thẫm giản dị, trông hệt một lão tiên sinh viết chữ dạy trò.







Tần Nghi Ninh quan sát thật nhanh, đoạn cung kính hành lễ: “Cố lão đại nhân, để đại nhân chờ lâu, tiểu nữ thật sự thất lễ, xin Cố lão đại nhân bỏ quá cho.”







Cố Thế Hùng khẽ mỉm cười, đứng lên chắp tay trả lễ: “Tần tiểu thư không cần câu nệ như thế, là lão phu lỗ mãng quấy rầy.”







Tần Nghi Ninh không ngờ được ông ta sẽ khách sáo như thế, vậy nên lập tức sinh ra vài ý tưởng.







“Cố lão tiên sinh, mời ngồi.”







“Mời.”







Hai người khách sáo một hồi, Tần Nghi Ninh kiên quyết ngồi ghế dưới, lại chỉ nghiêng người ngồi nép một bên, thể hiện lễ nghi phép tắc chu đáo, khiến Cố Thế Hùng thấy lòng hơi dễ chịu.







“Không biết Cố lão đại nhân đến thăm là có gì chỉ giáo?”







“Chỉ giáo thì không dám nhận, hôm nay lão phu tới quấy rầy là có một chuyện tốt muốn nói cho Tần tiểu thư.”







Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ cười cười vẻ rất bình tĩnh, hỏi: “Không biết chuyện tốt Cố lão đại nhân nhắc tới là chỉ chuyện gì?”







Cố Thế Hùng vuốt chòm râu bạc phếch, cười hết sức hiền hòa.







“Chắc Tần tiểu thư đã nghe tin rồi chứ. Hiện trong kinh đã đồn ầm lên là người Thánh thượng đi Đại Yên tìm kho báu đã truyền tin tức về, nói kho báu thì đã tìm được, nhưng bên trong lại rỗng không.”







Tần Nghi Ninh cười đáp: “Có nghe nói.”







“Vậy Tần tiểu thư có suy nghĩ gì về chuyện này?” Cố Thế Hùng hỏi.







Nhìn đôi mắt già nua nhưng lại ẩn ngầm tia sáng của Cố Thế Hùng, Tần Nghi Ninh thản nhiên cười: “Không có suy nghĩ gì. Tiểu nữ chỉ là một nữ tử nơi thâm khuê, cả ngày may vá nữ công đợi gả, đâu có để ý tới những chuyện bên ngoài này? Những đại sự này đều là chuyện của nam nhân, chẳng liên quan gì tới tiểu nữ.”







Hiển nhiên Cố Thế Hùng có hơi nghẹn họng.







Nhìn nét mặt hiền lành với nụ cười ngây thơ đến lạ của nàng, lần đầu tiên Cố Thế Hùng nghiêm túc quan sát nữ tử trước mắt.







Nàng có gương mặt xinh đẹp được trời cao ưu ái, cũng có đầu óc thông minh được ông trời thiên vị ban cho.







Nói chuyện với nàng, Cố Thế Hùng cảm thấy mình đang đối phó với một kẻ sành sỏi đã lăn lộn mấy chục năm trong triều chứ không phải một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi trông nơi thâm khuê.







Không hổ là con gái của Trí Phan An, quả thật có phong thái của phụ thân.







Cố Thế Hùng vuốt râu bật cười, “Tần tiểu thư chớ nên quanh co với lão phu như thế. Lão phu biết tiểu thư là người thông minh. Ngay từ khi ở Đại Yên, lão phu đã biết sự thông tuệ của tiểu thư. Hôm nay đến cửa, lão phu tới với tấm lòng thành, tất nhiên cũng hy vọng Tần tiểu thư thật lòng đối đãi.”








Không đợi Tần Nghi Ninh trả lời, Cố Thế Hùng đã nói thêm: “Kho báu Thánh thượng tìm được đúng là trống rỗng, nhưng lời đồn bên ngoài cũng không hoàn toàn là sự thật. Có vài chi tiết người ngoài không biết được. Trong kho báu kia không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có một lá thư.”







“Một lá thư?”







“Đúng, một lá thư. Một lá thư lão phu viết cho Thái Thượng hoàng.” Ánh mắt Cố Thế Hùng trôi về nơi xa, hồi lâu mới nói: “Lão phu nhận lời nhờ vả của Thái Thượng hoàng, xây địa cung, vận chuyển tiền tài giấu vào. Thái Thượng hoàng sẵn có tâm tư chạy trốn xây dựng triều mới từ lâu, thế nên mới có thể truyền đế vị cho Yên Quận vương.” Vietwriter.vn







“Nhưng trong lòng lão phu thì lại vô cùng không đồng ý với cách làm của Thái Thượng hoàng. Vậy nên ban đầu, lão phu đã cất kho báu ở một nơi bí mật, còn trong kho báu ở vị trí mà Thái Thượng biết, lão phu chỉ để lại cho lão một lá thư, trong thư nói rõ lão không có tư cách, cũng không xứng có được số tài sản khổng lồ này, những tài sản này nên được dành cho tân đế để chấn hưng triều Đại Yên.”







“Chỉ tiếc lão phu đã nghĩ quá ngây thơ. Sau khi tân đế lên ngôi, Đại Yên liền diệt vong, thế nên kho báu thực sự cũng đã thành bí mật lão phu chưa kịp nói ra khỏi miệng.”







Tần Nghi Ninh yên lặng nghe Cố Thế Hùng nói hết, xong mới cười bảo: “Lời Cố lão đại nhân ta đã hiểu. Nhưng đại nhân nói với ta chuyện này là để làm gì?”







“Tần tiểu thư, lão phu tới là muốn làm một giao dịch với tiểu thư.”








“Giao dịch?”







“Đúng, giờ Yên Quận vương đã bị Thánh thượng cho mời vào cung, sinh tử không biết, lão phu chỉ có thể nói vị trí kho báu chân chính cho tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư không đưa số tiền này cho Lý Khải Thiên, và cứu một nhà ba người Yên Quận vương được an toàn đi ra. Chỉ cần tiểu thư làm được những việc này, kho báu sẽ thuộc sở hữu của một mình tiểu thư.”







Khi nói chuyện, Cố Thế Hùng vẫn luôn quan sát kỹ càng nét mặt Tần Nghi Ninh, muốn thăm dò ý nàng qua nét mặt.







Nhưng biểu hiện của Tần Nghi Ninh lại quá mức bình tĩnh, dù là trước một số tiền khổng lồ như vậy cũng không thể khiến chân mày nàng rung động mảy may.







“Ý tốt của Cố lão đại nhân, tiểu nữ khắc ghi trong lòng. Chẳng qua ta là một nữ tử yếu đuối, chỉ cần một trượng phu là đã đủ, còn kho báu gì kia thì không hề có hứng thú, càng không muốn tham dự vào những tranh đấu phức tạp trong triều đình. Xin Cố lão đại nhân thông cảm.”







Lời Tần Nghi Ninh khiến sắc mặt Cố Thế Hùng đổi khác.







Từ xưa tiền tài động lòng người, trước khi tới, ông đã chắc lòng tin, không cho rằng trên đời này còn người không hề rung động trước tiền bạc.







Giọng điệu Cố Thế Hùng trở nên bức thiết: “Tần tiểu thư đừng từ chối lão phu nhanh như thế. Theo ta biết, chẳng mấy nữa tiểu thư sẽ thành gia lập thất với Trung Thuận thân vương . Trung Thuận thân vương công cao chấn chủ, Lý Khải Thiên vốn kiêng kỵ hắn ta, đại loạn trong tương lai cơ hồ là việc không thể tránh. Nếu tương lai thật có ngày chim hết bẻ cung, các ngươi có số bạc này chẳng phải cũng nhiều hơn mấy phần trợ lực?”







Lời Cố Thế Hùng đã rất rõ ràng.







Kho báu là số tiền khổng lồ, không thấy Thánh thượng Đại Chu có liều mạng cũng phải tìm cho ra đấy ư.







Bất kể là ai, có được kho báu này rồi sẽ tương đương có số tài sản dùng cả đời không hết, có lẽ còn có thể truyền lại cho con cháu đời sau.







Tần Nghi Ninh là một nữ nhân, lại sắp phải gả cho Bàng Kiêu có thể tương lai sẽ gặp nguy hiểm, trước khi tới Cố Thế Hùng đã nghĩ nàng sẽ có phản ứng thế nào, nhưng ông ta vạn lần không thể ngờ được, khi đứng trước khối tài sản khổng lồ bỗng dưng đổ ập lên dầu này, Tần Nghi Ninh lại không hề dao động.







Cố Thế Hùng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, bản lĩnh quan sát lời nói sắc mặt đã luyện tới nhuẫn nhuyền, làm sao có thể không nhận ra sự bình tĩnh của Tần Nghi Ninh chính là nghiêm túc mà không phải giả vờ.







Trên đời này vẫn còn kẻ không yêu tài phú?







“Tần tiểu thư, hai ta đều là người Đại Yên, nếu giờ lão phu đã tới cửa, vậy chính là thật lòng tới tìm. Trước mặt tiểu thư, lão phu sẽ không nói những lời sáo rỗng.”







“Kho báu này, lão phu quyết sẽ không giao cho người Đại Chu.”







“Ngày trước Thái Thượng hoàng ngu ngốc vô năng, lão phu cũng nhìn rõ trong mắt, biết lão không xứng có được kho báu này.”







“Lão phu không thể giúp gì cho Yên Quận vương, càng không thể cho hắn kho báu này. Mà Yên Quận vương cũng không phải người thực sự nhạy cảm với chuyện chính trị, có lẽ cả đời này sẽ luôn tầm thường như thế.”







“Nhưng bất kể thế nào, lão phu cũng không thể trơ mắt nhìn Yên Quận vương xảy ra chuyện.”







“Lão phu biết bản lãnh của Tần tiểu thư, xin tiểu thư nhất định phải cứu Yên Quận vương. Kho báu này cũng chỉ coi như quà tạ lễ cho tiểu thư. Việc này cũng không có hại gì với tiểu thư, không phải ư?”