Cẩm Đường Quy Yến

Chương 82: - Chương 82HIỂU RÕ SÁNG TỎ




Hổ Tử nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kia của Bàng Kiêu, trong lòng cười thầm, nói đùa: “Chủ tử là người thông minh, người mà ngài hợp ý sao có thể là kẻ ngu dốt được?”







Bàng Kiêu nghe vậy liền liếc nhìn Hổ Tử, mình nói mình hợp ý nàng bao giờ?







“Trịnh tiên sinh suy nghĩ lung tung như vậy, cũng là do cái miệng nhiều chuyện của ngươi!”







“Ài! Sao chủ tử lại đổ thừa cho ta chứ!”







Thấy Bàng Kiêu bỏ đi, Hổ Tử vội vã đuổi theo, hạ giọng lải nhải: “Vốn là chủ tử trông chừng người ta, nếu không làm sao Tôn gia xảy ra chuyện, chủ tử liền vội vã tới? Không những muốn giúp nhà ngoại người ta nhặt xác, mà còn vào nhà người ta nhìn ngó như kẻ trộm, ngài làm như vậy mà còn không phải là hợp ý, thì như thế nào mới gọi là hợp ý? Bản thân ngài vừa bị cách chức Bình Nam Đại nguyên soái, bị Hoàng thượng khiển trách như vậy rồi mà lúc này còn có tâm trạng quan tâm người khác, ngài…”







Hổ Tử lải nhải một hồi, không chú ý người phía trước đột nhiên dừng lại, khiến suýt nữa thì cậu va vào lưng Bàng Kiêu.







“Chủ tử…” Hổ Tử căng thẳng nuốt nước bọt, bỗng nhiên muốn tự bạt tai mình.







Thật sự là cái miệng quá đê tiện rồi! Nói làm chi lời không nên nói!







Bởi vì Bàng Kiêu không chịu tàn sát hàng hoạt dân trong thành, Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, gấp gáp phái hai đại thái giám tới, một người truyền thánh chỉ cách chức Binh Nam Đại nguyên soái của chủ tử, một người truyền khẩu dụ, mắng chửi chủ tử xối xả, nói hắn là “Loại người lòng dạ đàn bà, mua danh chuộc tiếng, không thể trọng dụng”.







Chưa hết, ngay sau đó Hoàng thượng còn bổ nhiệm Bộ Binh Thượng thư Liêm Thịnh Tiệp làm thống lĩnh đại quân Bình Nam, tiếp nhận chức vụ Bình Nam Đại nguyên soái. Chủ tử từ Đại nguyên soái trở thành một tướng quân của Hổ Bí quân.







Mà Đại nguyên soái mới là một lão già háo sắc tham tài!







Ông ta họ Liêm, nhưng không mảy may liêm khiết. Tên ông ta là Thịnh Tiệp, nhưng nhân phẩm ông ta cũng không thánh khiết như cái tên này.







Vừa vào quân doanh, Liêm Thịnh Tiệp đã bố trí “lều đỏ”, nói là muốn “khao” đại quân.







Đại quân Bình Nam có hai lộ binh mã, hết chín phần mười là Hổ Bí quân của Vương gia, vốn ai nấy đều xuất thân từ quân khởi nghĩa, chỉ cần một phần mười số binh lính này thay phiên vào “lều đỏ” là đã có thể phá tan bầu không khí nghiêm túc trong quân doanh, mà bản thân Liêm Thịnh Tiệp đêm đêm đều phải có phụ nữ “phục vụ”.







Hôm nay bầu không khí trong quân doanh đã nát như tương rồi.







Chủ tử nổi trận lôi đình, vừa mới dùng thủ đoạn sấm sét dẹp bỏ “lều đỏ” khiến Liêm Thịnh Tiệp phẫn nộ nói sẽ dâng thư buộc tội chủ tử thì chủ tử đã ra roi thúc ngựa chạy tới kinh đô Đại Yên, xem chừng tình hình của Tần tứ tiểu thư.







Thế này mà còn nói không để ý?







Chỉ là cậu thật sự không nên nhắc tới sự khúc mắc của Hoàng thượng.







Năm đó, trước khi đăng cơ, Hoàng thượng cùng Vương gia chủ tử của hắn và Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ kết nghĩa kim lan, dường như mọi việc rất tốt đẹp, thế nhưng hôm nay một người tham gia đội quân Bình Nam, một người đóng quân ở phía bắc chống lại Tác-ta, còn Hoàng thượng ngồi vững trên ngôi cao lại bắt đầu nghi kỵ Vương gia, giữ lại binh mã của mình không dùng, toàn “nhường” những nơi nguy hiểm chết người cho Hổ Bí quân của Vương gia!







Ngay cả một tùy tùng như cậu còn có thể nhìn ra tâm địa của Hoàng thượng, làm sao Vương gia không biết chứ?








Hoàng thượng đã không còn là người một lòng vì dân, muốn lật đổ chính sách tàn bạo của Bắc Ký trước kia nữa.







Ý niệm trong đầu Hổ Tử xoay chuyển nhiều lần, nhưng thời gian thực tế chỉ là một cái chớp mắt. Cậu cười làm lành, khẽ vả vào miệng mình, nói: “Tuy nhiên, Tần tiểu thư thật sự là một cô nương có lòng hiệp nghĩa, túc trí đa mưu.”







Bàng Kiêu gật đầu, lại bước đi.







Hổ Tử thở ra một cái, cười nói: “Hôm đó ở Tiên Cô Quan, khi Thiên Cơ Tử nói Tần tiểu thư có nhân duyên tốt, có sao Hồng Loan chiếu rọi, bà ấy lại nhìn ngài mà nói. Nếu như chủ tử thích Tần tiểu thư, sao không thẳng tay đoạt về? Dù sao thì sau này Tần gia cũng xong rồi.”







Bàng Kiêu nói: “Còn chưa đến lúc đó.”







Là còn chưa đến lúc đoạt về? Hay là Tần gia còn chưa tới lúc xong đời?







Hổ Tử không hiểu ra sao, nhưng thấy Vương gia của mình không muốn nói, cậu cũng không tiện gặng hỏi.







Hai người một mạch đi thẳng tới bên ngoài một tòa nhà lớn kiểu thất tiến, tìm đến một cái cửa hông khuất mắt dưới đám dây leo sau viện, gõ mấy cái theo một quy tắc nhất định, bên trong lập tức có người mở cửa mời hai người vào.







Trên tấm biển thiếp vàng treo cao trên cổng lớn, hai chữ lớn “Tào phủ” phản chiếu ánh trăng trong bóng đêm và ánh đèn từ chiếc đèn lồng đỏ, lóe lên tia sáng mờ nhạt.







***







Sáng sớm hôm sau, Tần Hòe Viễn hồi phủ. Vừa vào cửa, ông đã nghe chuyện tối hôm qua, nhưng vẫn không nói gì, liền tới thỉnh an lão Thái Quân.







Lúc này lão Thái Quân đang trò chuyện với con dâu, cháu dâu và các cháu gái trong đại sảnh của Từ Hiếu Viên.







Nhị phu nhân cười giải thích: “Hôm qua Lục nha đầu phạm lỗi, bị con nhốt trong phòng đọc “Nữ giới”. Nghe nói Đại tẩu té xỉu, lúc này đang tĩnh dưỡng ở chỗ mẫu thân?”







Tay lão Thái Quân đang bưng chén trà, nghe vậy liền khựng lại, chiếc ngọc ban chỉ(1) trên ngón cái va vào chén trà, tạo ra âm thanh giòn giã. Bà không quan tâm Lục tiểu thư phạm lỗi gì, mà tức giận vì Nhị phu nhân nhắc tới chuyện hôm qua, sầm mặt đặt mạnh chén trà xuống chiếc bàn nhỏ “Cộp” một tiếng.







(1) Ngọc ban chỉ vốn là một công cụ làm bằng ngọc đeo ở ngón cái để kéo cung, hình dáng như cái đê đeo bảo vệ tay khi may vá, về sau dùng như trang sức.







Nhị phu nhân giật mình, ngẩn người tại chỗ, không nói tiếng nào.







Thoáng cái, bầu không khí vốn nhẹ nhõm ở phòng trong liền trở nên ngưng trọng.







May mà đúng lúc này, bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn phá vỡ bầu không khí nặng nề.







“Lão Thái Quân, Đại lão gia đã trở về.”








Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng biết lão Thái Quân rất vui thích khi gặp Đại lão gia.







Quả nhiên nét mặt lão Thái Quân liền hơi tươi cười: “Mau mời vào. Hôm qua ở trong cung cả đêm, cũng không được ngủ, hôm nay nhất định là Đại lão gia của các ngươi mệt lắm rồi. Lục Quyên, ngươi chuẩn bị cơm nước cho Đại lão gia, để hắn được ăn ngon bổ một chút.”







Tần ma ma mỉm cười vâng dạ.







Ở phòng ngoài, Tần Hòe Viễn cởi áo choàng, bước vào nhà vội vàng tới hành lễ với lão Thái Quân, đám phụ nữ cũng hành lễ với ông ta.







Tần Hòe Viễn nhìn xung quanh, không thấy Tôn thị và Tần Nghi Ninh, chỉ thấy Tần Tuệ Ninh mặc áo gấm màu hồng, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng, không biết đang nghĩ cái gì.







Thấy cách ăn mặc của nàng ta, Tần Hòe Viễn liền nhíu mày, hỏi: “Nghi tỷ nhi đang chăm sóc cho Tôn thị sao?”







Tần Hòe Viễn ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh lão Thái Quân, nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn Như Ý, hớp một ngụm.







Một câu hỏi đủ để mọi người hiểu là Tần Hòe Viễn đã biết chuyện hôm qua.







Lập tức, lão Thái Quân lộ vẻ hơi lúng túng.







Dù sao thì bà chính là người kêu gọi hưu Tôn thị, mà bà cũng không đợi sự đồng ý của Tần Hòe Viễn đã nói như vậy, mới khiến Tôn thị uất ức mà ngất xỉu. Nói gì thì người ta cũng là vợ chồng kia mà?







Lão Thái Quân không trả lời, người khác cũng không tiện lên tiếng, Tần Hòe Viễn liền nhìn về phía Tần Tuệ Ninh: “Sao Tuệ tỷ nhi không đi chăm sóc mẫu thân ngươi?”







Tần Tuệ Ninh đột nhiên bị điểm danh, ngẩng lên, chạm phải ánh mắt thấu suốt tất cả của Tần Hòe Viễn, nàng ta giật mình, vội đáp: “Dạ, con cũng định đi, con định thỉnh an lão Thái Quân xong rồi sẽ đi.”







“Ừ. Hôm qua Nghi tỷ nhi đã trực một đêm rồi, ngươi cũng nên thay phiên cho nó.” Tần Hòe Viễn bình thản xua tay: “Bây giờ ngươi đi đi. Bảo Nghi tỷ nhi tới đây, ta có việc cần bàn với nó.”







Tần Hòe Viễn nói ngắn gọn, nhưng khiến tất cả mọi người đều chấn động.







Trước hết, mặc dù ông ta không ở nhà, nhưng ông ta biết chuyện trong nhà rõ như lòng bàn tay.







Kế tiếp, ở trong mắt Tần Hòe Viễn, địa vị của Tần Nghi Ninh đã đạt tới mức độ có thể “bàn bạc công việc” với ông rồi!















Đây rõ ràng là nuôi dạy Tần Nghi Ninh như con trai mà!







Nhưng Tần Tuệ Ninh không nghĩ nhiều như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy sự đố kỵ lại một lần nữa tràn ngập trong lòng như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ. Nàng ta vừa kính cẩn nghe lời lui ra, vừa thầm hối tiếc trong lòng, tiếc rằng mình đã ra tay quá nhẹ, không tìm cơ hội giết chết cái con quê mùa đê tiện Tần Nghi Ninh kia! Vietwriter.vn