Cẩm Đường Quy Yến

Chương 81: - Chương 81NHIỆT TÂM




Khi Tần Nghi Ninh và Băng Đường bước vào Từ Hiếu Viên, Tần ma ma đang lo lắng chờ ở hành lang.







Thấy Tần Nghi Ninh nắm tay Băng Đường chạy tới, Tần ma ma vội ra đón, thấp giọng nói: “Lão Thái Quân đang ở bên Đại phu nhân. Đại phu nhân vẫn hôn mê, dường như lão Thái Quân sốt ruột, lại thấy tiểu thư không có mặt, lão Thái Quân càng lo lắng.”







Tần Nghi Ninh lĩnh hội được ý tứ của Tần ma ma, giải thích: “Ta sợ đại phu ở quá xa, không tới kịp.”







Vuốt mồ hôi trên mặt, nàng lại sốt ruột đẩy Băng Đường: “Muội mau tới khám cho mẫu thân ta.”







Băng Đường gật đầu, vội chạy vào trong nhà.







Tần ma ma thấy Tần Nghi Ninh lo lắng như vậy, trong lòng cảm khái: vào thời điểm mấu chốt, rốt cuộc vẫn chỉ có con gái ruột hết lòng cứu giúp.







Hai ngày nay, phủ Định Quốc công xảy ra chuyện lớn như thế, cũng không thấy Tuệ Ninh cô nương sốt ruột. Hơn nữa, vừa rồi bà đã hỏi kỹ càng và biết người tới từ đường báo tin là Lục tiểu thư.







Lục tiểu thư và Tuệ Ninh cô nương qua lại thân thiết cũng đã lâu, điều mấu chốt trong chuyện này, chỉ cần nghĩ tới là đã rõ.







Tần ma ma thở dài.







“Cô nương cũng đừng nôn nóng, có lẽ Đại phu nhân chỉ vì thương tâm quá độ. Đời người chung quy đều phải trải qua những điều tốt đẹp và không tốt đẹp, dường như phải trai qua tam tai bát nạn, đời người mới trọn vẹn. Cô nương cũng đừng thương tâm, hãy cố gắng an ủi và khuyên giải Đại phu nhân.”







“Tần ma ma nói đúng.” Tần Nghi Ninh gật đầu, lập tức cười khổ nói: “Thú thật với ma ma, ta thật sự luống cuống tay chân rồi. Tuy ta về nhà không lâu, nhưng ngoại trừ người trong nhà chúng ta, cũng chỉ có người ở nhà ngoại tổ phụ là thân cận. Hôm nay nhà ông bà ngoại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng ta thật sự rất khó chịu, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.”







Trong lúc nói chuyện, hai người cùng nắm tay xuống bậc thềm, Tần Nghi Ninh nói tiếp: “Hôm nay, điều mà ta có thể nghĩ ra được, chính là cố hết sức an ủi mẫu thân, để người đừng thương tâm nữa và hết sức hiếu kính lão Thái Quân, thế thôi.”







Tần ma ma nghe vậy gật đầu: “Cô nương nói rất đúng.” Bà biết Tần Nghi Ninh là người hiểu chuyện, nàng tuyệt đối không hành động lỗ mãng, trước kia lão Thái Quân còn lo lắng Tần Nghi Ninh sẽ vì nhà ngoại tổ phụ mà làm chuyện bồng bột, bây giờ xem ra là lo xa quá rồi.







Lúc này Băng Đường đã xem bệnh và điều trị xong cho Tôn thị, nàng nói với lão Thái Quân và Tần Nghi Ninh vừa bước vào: “Đại phu nhân thương tâm quá độ nên ngất đi, cứ để người nghỉ ngơi một chút, uống một ít thuốc an thần xem sao.”







Lão Thái Quân thấy Tôn thị cũng không bị bệnh nặng, cho dù ngã trước cửa Từ Hiếu Viên thì cũng không có lý nào là lừa gạt mình, lúc này bà mới thở dài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mà thôi, để mẫu thân cháu uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, chuyện khác nói sau.”








Lão Thái Quân cũng không muốn mang tiếng mẹ chồng ác độc, nên vừa rồi Tôn thị xúc phạm bà, thậm chí còn mắng bà là mụ tú bà, bây giờ bà cũng không thể truy cứu.







Dù sao thì bà cũng không thể nhốt Tôn thị đang hôn mê vào từ đường, huống hồ tất cả mọi người đều biết nhà mẹ đẻ của Tôn thị vừa xảy ra chuyện lớn như vậy.







Mà lần này Tôn thị cũng khéo ngất xỉu lắm! Sớm không ngất, muộn không ngất, mà lại ngất đúng lúc này!







Lão Thái Quân lườm Tôn thị một cái rồi mới nghiêm mặt, lạnh lùng đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu với Tần Nghi Ninh.







Tần ma ma theo lão Thái Quân đi ra ngoài, liền thấp giọng kể lại lời giải thích của Tần Nghi Ninh lúc nãy, lão Thái Quân nghe xong, nét mặt hơi dịu xuống: “Coi như nó hiểu chuyện.”







Ở phòng trong, Tần Nghi Ninh đã cho những người không liên quan rời đi, chỉ giữ lại Băng Đường trông chừng trước cửa, thấy xung quanh không có người, nàng mới ngồi xổm xuống, thấp giọng nói bên tai Tôn thị: “Mẫu thân!”







Tôn thị liền mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh thấy không có người ngoài, liền ngồi dậy kéo tay Tần Nghi Ninh, lo lắng hỏi: “Nghi tỷ nhi, con đã an bài mọi việc rồi chứ?”








“Dạ. Vừa rồi con đã tìm cách truyền tin ra ngoài, mẫu thân cứ yên tâm. Chỉ là thiệt thòi cho mẫu thân phải vờ hôn mê, nếu không, con sợ là lão Thái Quân sẽ lập tức trừng phạt mẫu thân.”







Tôn thị nghe vậy, nước mắt lã chã tuôn rơi. Bà không dám khóc thành tiếng, sợ người của lão Thái Quân phái tới nghe được, chỉ che miệng thương tâm khóc nghẹn, khẽ nói: “Cả nhà ông bà ngoại của con ra đi thê thảm quá! Xem ra, tổ mẫu của con hành động như vậy là muốn ta cắt đứt quan hệ với nhà ông bà ngoại con. Thi hài của ông ngoại con còn chưa kịp lạnh, tổ mẫu của con đã muốn hưu ta, sao số ta khổ thế này, rơi vào gia đình chồng như thế này…”







Tôn thị càng nói, càng khóc thương tâm, Tần Nghi Ninh phải nắm tay bà, thấp giọng an ủi: “Mẫu thân, bất luận lão Thái Quân thế nào thì ít ra phụ thân vẫn rất tốt. Không dám giấu mẫu thân, việc con ngầm sai người thuê ngoại tổ mẫu và mọi người ra, lại còn định an bài người khâm liệm cho ngoại tổ phụ và mọi người, phụ thân đều biết cả, thậm chí đó là phụ thân bày mưu đặt kế cho con!”







“Thật không?” Khuôn mặt đẫm nước mắt, Tôn thị nhìn về phía Tần Nghi Ninh với vẻ ngập tràn mong đợi.



w●ebtruy●enonlin●e●com



Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Chỉ có điều thân phận của phụ thân đặc thù, dù phụ thân có lòng, cũng không tiện ra mặt, cho nên đành phải âm thầm bày mưu đặt kế cho con. Hẳn là mẫu thân có thể cảm thông với thế khó xử của phụ thân.”







Trong lòng dễ chịu một chút, Tôn thị gật đầu nói: “Đương nhiên là ta có thể hiểu được.”







“Bởi vậy mẫu thân càng phải kiên cường, cố gắng tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp với phụ thân, ngoại tổ phụ và mọi người ở dưới cửu tuyền thấy mẫu thân sống hạnh phúc thì cũng vui mừng. Huống hồ, nếu chính cuộc sống của mẫu thân không tốt thì làm sao người đủ sức chiếu cố cho ngoại tổ mẫu và mọi người đây? Lúc này, người con an bài đã đón ngoại tổ mẫu và mọi người vào ở trong một cơ sở bất động sản của con. Ngoại tổ phụ và mọi người đều đã mất, nhưng coi như nhà chúng ta vẫn còn có một chút năng lực, như thế chẳng phải sẽ càng có thể chăm sóc cho ngoại tổ mẫu và mọi người tốt hơn sao?”








Tôn thị nghe vậy gật đầu, ánh mắt lóe lên, thêm phần kiên định.







Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ Tôn thị như vậy, mới hơi yên tâm.







“Càng gặp phải khó khăn, chúng ta càng phải kiên cường. Người mất cũng đã mất rồi, người sống càng phải gánh vác trách nhiệm.”







Mấy lời của Tần Nghi Ninh khiến Tôn thị xúc động, nước mắt lưng tròng.







Tần Nghi Ninh cười nói: “Mẫu thân đừng thương tâm nữa, nhân lúc này cố gắng ngủ một giấc đi, đã có con ở đây với mẫu thân.”







Được Tần Nghi Ninh đỡ nằm xuống, Tôn thị nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng, trong lòng thầm cảm động, nhưng nghĩ tới Tần Tuệ Ninh không thèm tới liếc nhìn mình một cái, bà lại cảm thấy hết sức thất vọng.







Với đủ loại tâm tình vừa thương tâm, vừa cảm động, vừa thất vọng, vừa phẫn nộ và lo lắng, bất tri bất giác Tôn thị ngủ thiếp đi.







Tần Nghi Ninh ngồi trên bục kê chân, dựa lưng vào mép giường chợp mắt một chút.







Phòng trong hoàn toàn yên tĩnh, ánh nến chập chờn, cái bóng hắt lên cửa sổ ô vuông.







Người bên ngoài cửa sổ khẽ thở dài, phi thân lên nóc nhà, chỉ mấy lần nhô lên hụp xuống đã ra khỏi Tần phủ.







Ẩn sau một gốc đại thụ, Hổ Tử đợi chủ tử đi ra, đưa mắt liếc nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng bước ra nghênh đón: “Chủ tử, ngài đã trở về? Tất cả đều đã an bài ổn thỏa rồi, chỉ là người của chúng ta hơi chậm một chút, thi thể đã được vài người thu nhặt, hiện giờ đang định cho người đi thăm dò là ai làm.”







Bàng Kiêu đón nhận áo khoác do Hổ Tử đưa cho, khoác lên người, thản nhiên nói: “Không cần tra xét, là nàng ấy làm đó.”







Hổ Tử kinh ngạc “Hả” một tiếng: “Chủ tử nói là Tần tứ tiểu thư ư?”







Trong mắt thoáng hiện nét cười, ánh mắt sắc bén của Bàng Kiêu trở nên dịu dàng đi rất nhiều: “Nàng thật sự thông minh lanh lợi, còn biết tìm từng nhóm ba người thực hiện việc đó.”