Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 118: Quyết Định




Lời cô nói khiến Đắc Vũ nhất thời bối rối không kịp trả lời. Lý Cao Minh nhăn mặt khi nghe cô nhắc đến Hà Uy, gần đây tần suất cô nhắc đến cô ả là rất nhiều khiến hắn cũng rất đau đầu.

Lưu Triều Hân sau một hồi vẫn chưa nhận được câu trả lời, cô cười nhẹ. Khoảng thời gian không có hắn ở đây, camera quan sát mặc dù cô không để tâm đến những qua lời báo cáo lại của Vĩnh Hải và Chí Tinh, cô cũng biết được sơ lược việc kinh doanh của các nhà hàng.

Và trong đó tất nhiên cũng sẽ có nhà hàng do Hà Uy đảm nhận, cô thấy Đắc Vũ và Hà Uy có gì đó rất lạ nhưng cô lại không thể tìm ra, trong lòng cứ hoài nghi mãi.

Giờ hỏi cũng không được chính chủ trả lời lại.

"Chuyện này có liên quan gì đến Hà Uy?"

Lý Cao Minh lên tiếng đánh tan không khí yên tĩnh trong căn phòng. Ánh mắt như viên đạn vàng hướng về phía cậu.

Đắc Vũ nhắm mắt thở mạnh một hơi, cậu cũng bắt đầu lên tiếng trở lại.

"Xin phu nhân đừng lôi Hà Uy vào chuyện này, đây là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan đến cô ấy!"

Câu trả lời của cậu hướng về Lưu Triều Hân nhưng cũng cho hắn được một câu trả lời. Lưu Triều Hân nghe cậu nhắc đến thì không vội trả lời, cô nhìn sang hắn.

Khuôn mặt hắn vẫn nghiêm túc không chút lung tung bởi lời nói của cô nhưng qua ánh mắt cô cũng biết hắn đang khó chịu như thế nào. Và đúng như cô suy nghĩ, hắn đã lên tiếng sau câu trả lời của cậu.

"Vậy sao? Thế cậu phải đưa ra cho tôi một lý do chính xác đi!"

Lần nữa cậu nghe câu nói này của hắn, Đắc Vũ mang theo vẻ bình tĩnh đáp.

"Như lời tôi đã nói, nhà hàng đang xảy ra chuyện nên tôi muốn hoãn lại thời gian. Mong ông chủ và phu nhân cho phép!"

"Chuyện nhà hàng là do ai quản lý? Cậu biết nhiệm vụ của cậu trong nhà hàng là gì không, là một người giao dịch. Cậu có nhiệm vụ nghe theo lời của ông chủ chứ cậu không phải là quản lý. Nếu cậu cho rằng chuyện của nhà hàng quan trọng hơn, cậu sẽ giải quyết nó vậy Hà Uy thì sao? Mang bổn phận là quản lý, có trách nhiệm lo lắng cho nhà hàng mà lại để một người khác thay mình giải quyết sao?"

Lưu Triều Hân lên tiếng, cô không phải là người muốn chen ngang vào câu chuyện của người khác mà là vì tính hiệu từ Lý Cao Minh. Hắn muốn cô lên tiếng nói thay cho hắn nên hết lần này đến lần khác cô mới lên tiếng như vậy.

Lời cô nói rất đúng ý hắn khiến hắn rất hài lòng. Không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã có một sự thay đổi tốt như vậy. Riêng Đắc Vũ lại không mấy thoải mái với câu hỏi mà cô đưa ra.

Cậu không ngờ trước cô sẽ hỏi cậu nhiều như vậy, nhìn vẻ bối rối của cậu. Lưu Triều Hân lại được đà nói thêm.



"Đắc Vũ! Anh ấy chọn cậu là vì cậu có năng lực và cũng như anh ấy tin tưởng cậu nên mới giao cho cậu trọng trách đảm nhận nhiệm vụ chính. Cậu có thể ngay lúc này, nói muốn đi hoặc không đi. Chỉ như vậy thôi, anh ấy sẽ sắp xếp một người khác thay thế cậu và để cậu tự lo liệu công việc của cá nhân cậu!"

Lời nói nhẹ nhàng chạm vào lòng cậu, cô biết hắn có rất nhiều đàn em ưu tú và trung thành, những người có thể sẽ xuất sắc hơn Đắc Vũ rất nhiều nhưng hắn lại chọn cậu cũng là có lý do.

Cơ hội chỉ có một, nếu cậu muốn từ chối thì chuyện sẽ không có gì cả. Mọi thứ vẫn đi theo quỹ đạo, chỉ là cơ hội lần này cậu đã vụt mất và không biết cơ hội tiếp theo cậu có được chọn nữa hay không.

Bản thân cô cũng rất hay nhắc đến Đắc Vũ và Hà Uy trước mặt hắn, với cô cả hai người họ như đang yêu nhau nhưng cô biết thật sự họ không có mối quan hệ gì cả.

Và cũng vì như vậy, cô nói những lời đó là để cậu có thể hiểu và đưa ra quyết định kỹ lưỡng nhất.

Đắc Vũ lúc đầu được hắn giao cho nhiệm vụ thì rất vui, cậu cũng rất muốn làm tốt nhiệm vụ mà hắn đưa ra vì như vậy thì sự tin tưởng của hắn về cậu mới tốt lên.

Nhưng trong lòng giờ lại có chút do dự.

Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh lần này lại kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cậu. Trước hắn không phải là người như vậy nhưng vì cô muốn, hắn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu cũng đã có kết quả cho bản thân và hai người họ.

"Tôi sẽ đi!"

Lý Cao Minh cười nhẹ, cuối cùng vẫn là đồng ý, lời nói của cô đúng là khiến người khác muốn làm gì cũng phải suy nghĩ lại mà đưa ra một đáp án khác.

"Vậy thì tốt, tôi mong cậu sẽ giữ vững tinh thần để làm nhiệm vụ của mình!"

"Cảm ơn phu nhân!"

Mặc dù khắt khe là thế nhưng cô vẫn yêu quý những người đàn em đã cùng hắn đồng hành trong suốt quãng thời gian không có cô ở bên cạnh. Cô khắt khe cũng vì muốn họ cảm nhận được công việc nghiêm túc như thế nào, cô có thể tươi cười với cô và cùng họ pha trò một cách thoải mái nhưng đó là ngoài giờ làm việc.

Tính cô với hắn không giống nhau. Hắn lúc nào cũng nghiêm túc lại ít thể hiện cảm xúc cũng như suy nghĩ. Còn cô lại như một mặt trời tươi sáng, lúc lại tối tăm nghiêm túc nhưng đó cũng là thứ khiến hắn yêu cô.

Cả ba người nói chuyện với nhau rất nhiều, thời gian trôi qua như hạt cát chảy, nhìn là nhanh nhưng lại rất chậm.



Tối cùng ngày. Lưu Triều Hân đứng bên ngoài hành lang nhìn ngắm những tòa nhà cao tầng khác, ánh mắt trời đã hạ xuống từ lâu chỉ còn lại một màn đêm lạnh lẽo cùng những con người đông đúc dưới thành phố này.

Làn gió mát lạnh thổi qua người cô, mái tóc được buộc gọn, cô suy nghĩ về những chuyện đã qua. Với cả, đó như một hành trình, đau khổ và hạnh phúc đều đó, nhìn ly cà phê trên tay, cô mỉm cười thì thầm.

"Ban đêm tuyệt đối không được uống cà phê vì bụng con rất yếu. Nhưng ba à, nếu con không uống cà phê thì con sẽ không thức nổi, mà như vậy thì chồng con sẽ rất cực!"

Lời ba cô nói bỗng nhiên chạy trong đầu, cô thì thầm nói lại lời ba nói. Người ba khi còn sống rất quan tâm cô từ những việc nhỏ nhất khiến cô thấy rất hạnh phúc.

Người ta nói hạnh phúc thường không kéo dài và câu nói đó lại thành sự thật.

Giờ cô sắp trở thành cô dâu nhưng lại không có người thân ruột thịt nào bên cạnh, chỉ có đứa con trai là mang dòng máu của cô nhưng thằng bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện của người lớn. Tiếc rằng hai người mà cô yêu nhất, thương nhất trên đời đã nhắm mắt rời khỏi thế giới khổ cực này rồi.

Với cô thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc nhỏ muốn bản thân lớn nhanh để bảo vệ mẹ khỏi những lời nói ác ý, nhưng khi lớn rồi cô lại muốn quay về lúc nhỏ, được mẹ yêu thương, được ba bao bọc trong lòng, những thứ đó rồi cũng chỉ còn là kỷ niệm.

"Em suy nghĩ gì đó?"

Trong suy nghĩ u buồn bỗng vang lên một giọng nói trầm, một làn hơi ấm như bao bọc cả cơ thể cô. Lý Cao Minh ôm cô từ phía sau, cơ thể hắn không rộng lớn như những tay đấm mạnh mẽ nhưng với hắn, cơ thể này có thể đủ để cô cảm nhận được hơi ấm.

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì khẽ mỉm cười, cô không vội xoay người lại, miệng lên tiếng đáp.

"Em không suy nghĩ gì cả, em đang nhớ đến gia đình em lúc nhỏ!"

"Chuyện đó là chuyện buồn, sao em vẫn cứ giữ trong đầu làm gì? Những điều đó đã khiến em đau khổ."

"Không đâu anh à, mặc dù đau thì có đau nhưng với em những chuyện đó cũng đã từng khiến em thấy hạnh phúc, giữ trong đầu cũng không sao cả. Dù sao em cũng không thể quên đi!"

Thấy hắn nói vậy cô vội lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn. Những chuyện khiến cô hận hoặc đau khổ đúng là đã làm cô không được thoải mái khi nghĩ đến nhưng không vì thế cô muốn xoá hết ký ức của mình vì trong đau buồn cũng có được một khoảng thời gian hạnh phúc mà với cô giờ có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Lý Cao Minh nghe cô nói vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa, hắn tận dụng chiếc vai nhỏ của cô mà tựa cằm vào, đôi mắt hướng về phía bầu trời đêm. Trong lòng hắn thầm lên tiếng.

"Đúng là ông trời không cho ai hoàn hảo cả. Em xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại mang trong người những tiêu cực mãi không thể xoá đi, anh biết phải làm gì mới khiến em quên đi nó đây. Vợ?"

Ánh mắt hắn nhìn cô có chút đượm buồn cũng sự yêu thương, Lưu Triều Hân không biết được suy nghĩ của hắn, cô vẫn hướng mắt về một nơi vô định mà trầm tư.