Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 117: Lý Do Trì Hoãn.




"Chiếc váy này thật sự rất đẹp, tôi cảm ơn cô đã dành thời gian ra đề hoàn thiện yêu cầu mà anh ấy đưa ra, chắc trong thời gian đó cô đã rất khó khăn. Thật tôi cũng rất hài lòng về nó!"

Trước khi ra về, Lưu Triều Hân vẫn không quên quay lại cảm ơn Nhiên Hồng một lần nữa. Lúc đầu cô hiểu lầm hắn và cô vì đó là bản năng của một người phụ nữ khi thấy chồng mình thân mật với người phụ nữ khác thì trong lòng sẽ ghen.

Nhiên Hồng cũng không trách cô, nếu là cô ấy thì cô ấy cũng sẽ làm như vậy, ai mà chẳng muốn người đàn ông mình yêu, yêu mình hết lòng hết dạ cơ chứ.

"Em phải cảm ơn hai người mới đúng, cảm ơn anh đã tin tưởng mà giao cho em làm chiếc váy cưới này, cảm ơn chị đã tin tưởng em và hài lòng về nó. Em không biết nói gì ngoài chúc anh chị sẽ có một đám cưới thật vui vẻ, cô dâu phải thật lộng lẫy trong chiếc váy cưới đó nhé!"

"Cảm ơn cô rất nhiều!"

Thấy hai người phụ nữ nói chuyện với nhau mãi không có điểm dừng. Lý Cao Minh ở bên vội vàng nhắc nhở.

"Em à, chúng ta còn có việc phải làm, đừng để mất thời gian!"

"Em biết rồi!"

Cô thì thầm đáp lại hắn rồi cũng vội chào tạm biệt Nhiên Hồng, danh tính và nghề nghiệp thật sự của hai người Nhiên Hồng đương nhiên không biết, cô ấy chỉ biết hai người họ làm kinh doanh và hắn có sở hữu một chuỗi nhà hàng và một công ty nên rất nồng nhiệt tiếp đón.

Lưu Triều Hân ngồi trên xe cũng không nói năng gì nhiều, cô vẫn còn nghĩ đến chiếc váy cưới mà trong lòng cứ lâng lâng chưa hết vui sướng, với cô đó là món quà hạnh phúc nhất.

Lý Cao Minh thấy cô cứ cười tủm tỉm thì cũng biết là nghĩ đến chuyện gì, hắn cười bất lực rồi cũng tập trung lái xe. Chiếc xe chạy quay về tuyến đường cũ mà hai người đã đi trước đó, khi chiếc xe gần đến nhà của Lưu Triều Hân như cô hướng dẫn thì điện thoại hắn vang lên.

"Em nghe giúp anh đi!"

Vì là đang lái xe cũng như tập trung nhìn xem nhà cô ở đâu nên hẳn mới muốn cô nghe giúp. Cô không nói gì mà chậm rãi nhấc máy nghe.

"Tôi nghe!"

"Là phu nhân sao? Không biết có ông chủ ở đó không ạ?"

Lời nói cứ như hắn nhưng giọng nói lại không phải là hắn. Vĩnh Hải không nhanh không chậm hỏi.

"Có chuyện gì cậu cứ nói, ông chủ hiện đang không tiện nghe máy!"

Lưu Triều Hân điểm đạm trả lời, với việc phải nói chuyện với đàn em theo hướng công việc cô khá nghiêm túc, cô chơi thì sẽ vui chơi một cách thoải mái hết mức nhưng khi làm việc cũng sẽ dốc toàn sức để làm việc một cách thật nghiêm túc.



Vĩnh Hải nghe vậy cũng không hỏi thêm về hắn nữa, anh nhanh chóng báo cáo.

"Vâng, chuyện là hôm qua ông chủ có bảo Đắc Vũ đến công ty gặp. Hiện tại cậu ấy đã có mặt, không biết ông chủ và phu nhân có tiện quay về không?"

Lời anh vừa dứt, cô nhìn sang hắn để có cho anh một câu trả lời. Lý Cao Minh nghe xong thì lắc đầu ý bảo cô nói là không tiện nhưng cô như không hiểu, cô trả lời khác với điều hắn mong muốn.

"Tiện chứ, cậu cứ bảo Đắc Vũ ở đó, tôi và ông chủ sẽ quay về ngay!"

"Vâng ạ!"

Nhận được câu trả lời Vĩnh Hải cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Khi cuộc gọi kết thúc thì hắn lúc này mới dừng xe lại rồi nhìn cô, hắn khó hiểu.

"Em nhận lời làm gì vậy? Không phải em rất muốn quay về nhà sao?"

Nghe hắn nói, cô cười nhẹ.

"Em nói có gì sai sao, anh là người ham công việc nên em không muốn anh bỏ lỡ chuyện này. Dù sao chuyện bàn bạc với Đắc Vũ cũng quan trọng hơn việc đưa em về nhà, nếu còn trì hoãn thì chuyển bay sang Trung Quốc sẽ lại gặp khó khăn, cái nào quan trọng thì mình cứ làm trước. Nhà em nó cũng ở đó chứ không chạy đâu mất, anh đừng lo!"

Cô biết hắn muốn cô trở về nhà nhưng với cô công việc vẫn là quan trọng hơn, sau những ngày thay hắn làm việc cô mới biết lý do vì sao hắn làm nhiều như vậy mà không thấy chán, công việc mà hẳn làm cũng khiến cô thấy hứng thú, có những điều rất mới lạ khiến cô muốn làm hoài không ngừng.

Và lần Đắc Vũ đến này cũng là để bàn về chuyện đưa người sang Trung Quốc, nếu còn trì hoãn thời gian thì việc kinh doanh bên Trung sẽ xảy ra biến cố, nhân lúc còn ổn định thì cứ ở người sang đó đúng như dự định chứ để đến lúc kinh doanh bên đó lung lay thì mọi người càng gặp khó khăn hơn.

Hắn thấy cô suy nghĩ cho hắn như vậy hắn cũng rất vui, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một người phụ nữ vì công việc của hắn mà bỏ đi mong muốn của mình. Một người phụ nữ hiểu cho công việc của chồng, chưa một lần than trách hay chửi mắng, hắn có phải đã quá may mắn rồi không.

Chiếc xe theo lệnh của cô đã nhanh chóng tăng tốc lướt qua ngôi nhà của Lưu Triều Hân, cả hai đều muốn trở về công ty càng nhanh càng tốt. Lưu Triều Hân cũng không phải không có thời gian để đi đây đi đó, cô không vội nên cô sẽ nhường thời gian này lại cho công việc.

Một lúc sau, chiếc xe đã dừng trước cửa công ty. Lý Cao Minh bước xuống cùng với cô, cả hai bước vào bên trong liền nhìn thẩy Chí Tinh đang đứng ở thang máy, cô nhanh chóng chào hỏi.

"Cậu đến đây chơi sao?"

Mặc dù là nơi làm việc nhưng cô biết nhóm người của Vĩnh Hải, Chí Tinh, Duệ Khải và hai người kia không nằm trong số người làm việc cho công ty, họ chỉ nhận lệnh của hắn nên họ đi đâu hay làm gì thì đa số là chơi nhiều hơn làm.

Chí Tinh nghe hói thì cười ngại.



"Phu nhân khéo chọc, tôi định gọi Vĩnh Hải xuống sang nhà hàng của Tử Kỳ một chuyến!"

"À vậy sao?"

"Nhà hàng Tử Kỳ dạo này làm ăn sao rồi?"

Trong cuộc đối thoại của hai người bỗng vang lên một giọng nói riêng biệt, Chí Tinh nhanh chóng đáp lời lại.

"Nhà hàng vẫn ổn định, Tử Kỳ quản lý rất tốt nên không xảy ra khó khăn gì!"

"Tốt!"

Khi hắn vừa dứt câu thì cửa thang máy cũng mở ra. Lý Cao Minh nắm tay cô cùng bước ra khỏi thang máy để lại cậu ở trong thang máy mà thở dài, chiếc thang máy cũng nhanh chóng đóng lại để lên tẩng tiếp theo.

Lưu Triều Hân và Lý Cao Minh khi đến được cửa phòng làm việc thì không nhanh không chậm mở cửa bước vào, nhìn thấy Đắc Vũ ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt hắn liền trở nên nghiêm túc, hắn đi đến ghế làm việc ngồi xuống còn cô thì đứng ở bên cạnh.

"Ông chủ!"

"Vào việc chính thôi! Cậu nói cho tôi biết lý do đi, tại sao cậu muốn trì hoãn thời gian chuyến bay?"

Chưa gì mà hắn đã bắt đầu bằng một câu hỏi đầy nghiêm túc khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Đắc Vũ cũng lường trước được sự việc nên không mấy hoảng sợ, cậu chậm rãi lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn.

"Hiện tại nhà hàng đang gặp khó khăn, tôi không yên tâm đi khi mọi thứ chưa ổn định!"

Nghe câu trả lời của cậu. Hắn nhếch miệng cười khẩy.

"Cậu biết cậu đảm nhận nhiệm vụ gì không? Cậu là người giao dịch chứ không phải quản lý, hơn nữa nhiệm vụ tôi đưa ra còn quan trọng hơn nhà hàng rất nhiều, cậu định hoãn tiếp sao?"

"Ông chủ.. tôi.."

"Có phải là lại liên quan đến Hà Uy đúng không?"

Lưu Triểu Hân lên tiếng cắt ngang lời nói của Đắc Vũ, lời nói của cô khiến cậu đơ người không kịp nghĩ.