Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 259




Hành động tiêu cực của anh đã làm Lâm Thanh Mai chấn động, tim cô bắt đầu loạn nhịp, cô đã tìm được một chiếc khăn rồi chạy tới trước mặt anh ngay.

Cô thoáng nhìn thấy mấy mảnh thủy tinh ghim trên mu bàn tay anh, Lâm Thanh Mai thật sự vừa tức vừa đau lòng, cô bắt đầu hơi hối hận.

Có lẽ những lời lúc nãy của cô đã tổn thương anh...

Nước mắt đã sớm mất tự chủ mà rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Anh ráng nhịn một chút, giờ em sẽ lấy mảnh thủy tinh trên tay anh xuống...”

Cô chưa kịp chạm vào tay anh, thì Lập Gia Khiêm đã né tránh, cười yếu ớt: “Lâm Thanh Mai, em để anh tự sinh tự diệt đi, hạng người cặn bã từng lừa dối em như anh chết là đáng!”

Anh lướt thẳng qua người cô, bàn tay đang chảy máu cứ thế nhỏ xuống dọc đường đi.

Nhìn đường máu như hoa mai trên sàn, làm Lâm Thanh Mai cũng cảm nhận được mùi máu tanh trong cổ họng, cô hoàn toàn hoảng sợ trước sự chịu đựng của Lập Gia Khiêm, nên khóc lóc quát: “Lập Gia Khiêm! Anh đứng lại đó cho em! Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”

Anh tưởng máu của anh là vô hạn à?

Anh nghĩ anh không phải là người sao?

Anh giày vò mình như vậy có làm anh dễ chịu hơn không?

Cô chỉ cảm thấy trái tim cô sắp vỡ vụn rồi.

So với những đau khổ mà cô từng chịu đựng, thì việc nhìn thấy anh bị thương rồi giày vò bản thân như thế càng làm cô khó chịu hơn.

Nghe thấy tiếng khóc đau khổ của Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm vội quay đầu, dứt khoát hỏi: “Câu này phải để anh hỏi mới đúng, Thanh Mai, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào? Anh không thể nào quay ngược thời gian để ngăn cản những rủi ro mà em từng hứng chịu, nhưng tình yêu anh dành cho em chưa từng thay đổi, anh không biết mình phải bù đắp cho em thế nào, em nói cho anh biết được không?”

Anh đau thấu tim gan yếu ớt nói: “Em đừng xem anh là người xa lạ nữa, anh thật sự không thể chịu nổi, không bằng em giết anh đi...”

Lâm Thanh Mai nhìn người đàn ông đau khổ đến mức không còn hình tượng, thì sải bước đi qua đó, hai tay nâng cánh tay anh lên, rồi đau lòng rút hai mảnh thủy tinh trên mu bàn tay của anh ra.

Nước mắt càng chảy dữ dội hơn, nhưng cô không dám buông lỏng một chút nào, vội lấy khăn trong tay mình quấn mu bàn tay của anh lại, rồi kéo anh về phía trước.

Nhưng Lập Gia Khiêm vẫn cố chấp đứng đó không nhúc nhích, Lâm Thanh Mai quay đầu nói: “Anh bị bệnh à? Đi thôi! Tay anh cần phải băng bó...”

Anh bướng bỉnh nói: “Anh đâu phải là gì của em, tại sao phải nghe lời em.”

“Anh...” Lâm Thanh Mai tức đến mức không nói nên lời, cô buông tay anh ra đi về phía trước.

Nhưng vừa đi được mấy bước đã không nhịn được quay đầu lại, thấy Lập Gia Khiêm vẫn đứng đó như tên ngốc, khăn trên mu bàn tay đã thấm ướt, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Lâm Thanh Mai đã nhìn ra mặt anh ngày càng tái nhợt, cảm thấy trong người mình có một sức mạnh hồng hoang sắp nổ tung.

Cô thật sự bó tay với tên điên này!

Lâm Thanh Mai tức giận quay trở lại, nhặt khăn dưới sàn lên tiếp tục quấn vào tay anh, cô cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cực kỳ bất đắc dĩ hỏi: “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”

Lập Gia Khiêm ảm đạm nói: “Em phải dọn về biệt thự ở.”

Cô sửng sốt, trong lòng hơi bài xích, nhưng thấy chiếc khăn ngày càng đỏ đến chói mắt trên tay anh, cô đành phải thỏa hiệp: “Được, em đồng ý với anh.”

Cô kéo cánh tay anh đi về phía trước, nhưng Lập Gia Khiêm vẫn không nhúc nhích, cô lại quay đầu hỏi: “Anh lại bị gì nữa?”

Anh nở nụ cười đạt được ý đồ: “Em hôn anh một cái rồi anh sẽ đi theo em.”

Lâm Thanh Mai đè nén cơn kích động trợn trắng mắt, tim cô sắp tức chết rồi.

Dù lúc này cô không có tâm trạng, cứ xem như cô hôn một miếng thịt lợn, nên nhón chân lên hôn anh, Lập Gia Khiêm liền chủ động ôm eo cúi đầu hôn lên môi cô.

Đúng lúc này, một tiếng “ba” đã cắt ngang hành động của anh.

Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm cùng nhìn về phía phát ra tiếng, cách đó khoảng 50m, Vương Gia Linh đang nắm tay Asa đi về phía họ.

Tất nhiên Asa và Vương Gia Linh không nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nhưng lại đúng lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Lâm Thanh Mai đã sớm rời khỏi ngực anh, rồi nói: “Anh lấy tay giữ chiếc khăn này lại đi!”

Lập Gia Khiêm nhìn cô cưng chiều, khóe miệng còn nở nụ cười mãn nguyện, nhưng không dám lộn xộn, không dễ gì anh mới dỗ được người đẹp về, nên phải ngoan ngoãn băng bó vết thương bằng khăn.

Lâm Thanh Mai né tránh ánh mắt đong đầy yêu thương của anh, lúng túng đi về phía trước, còn Lập Gia Khiêm thì đi phía sau.

Đến khi bốn người chạm mặt, Lâm Thanh Mai thấy vẻ mặt ngạc nhiên của con trai, thì tim đập liên hồi, thằng bé đã nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy rồi, nên cô không biết phải giải thích thế nào.

Lập Gia Khiêm vốn định nói ra chân tướng, nhưng dọc đường đi Lâm Thanh Mai đã khẽ nhắc nhở anh: Đầu tiên đừng nói chuyện của em cho bọn họ biết.

“Ba, sao tay ba bị thương vậy ạ?” Asa cực kỳ đau lòng, chạy tới trước mặt Lập Gia Khiêm.

“Ba không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Lúc Vương Gia Linh thấy Lập Gia Khiêm ôm Lâm Thanh Mai, thì tức muốn nổ phổi, nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười, dù gì anh cũng đang ở đây, nên cô muốn giả vờ làm bà Lập cũng không được.

Ba người lớn cùng ăn ý giả vờ không nhắc đến chuyện lúc nãy.

Nhưng Asa lại phá vỡ cục diện, cậu bé nhìn mu bàn tay Lập Gia Khiêm rồi dời mắt hỏi: “Cô Diễm, sao lúc nãy cô lại ôm ba con ạ?”

Lâm Thanh Mai cực kỳ lúng túng giải thích: “Lúc nãy cô suýt ngã, nên ba con tốt bụng đỡ cô dậy... Asa, cô có chút chuyện phải quay về, con giúp cô chăm sóc ba con được không? Nhất định phải băng bó tay ba con nhé!”

Asa ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”

“Ừm, vậy cô về trước! Ba Asa mau quay về băng bó vết thương đi.” Lâm Thanh Mai nói xong thì rời đi, có thể nói là cô chạy trối chết.

...

11 giờ tối, Lâm Thanh Mai ngồi một mình trong phòng ăn biệt thự Bạch Cảnh Thụy.

Bạch Cảnh Thụy đã trở về đoàn phim, còn Đông Phương Trực thì tạm thời có việc nên đã quay về Vườn địa đàng.

Cô cầm một ly vodka, đây đã là ly thứ ba rồi.

Thật ra đầu cô đã hơi choáng váng, nhưng cô vẫn tiếp tục ngồi ở đây.

Điện thoại để trên bàn không ngừng vang lên tiếng chuông tin nhắn, đều do Lập Gia Khiêm gửi tới, anh đã gửi liên tiếp 99 tin ‘Anh nhớ em’ cho cô rồi, giống hệt lần trước.

Cô không khỏi tò mò, tại sao lại là 99 tin, chẳng lẽ tin thứ 100 kia là đợi cô nhắn lại?

Từ lúc trở về, Lập Gia Khiêm và quá khứ giữa cô và anh đã lấp đầy trái tim cô.

Trái tim chưa bao giờ dám dễ dàng nóng lên, giờ đã sớm mất khống chế rồi.

Lâm Thanh Mai hoàn toàn chắc chắn trái tim cô đã trốn không thoát Lập Gia Khiêm.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, hóa ra dáng vẻ thảm thương của Lập Gia Khiêm trong bệnh viện, khi nhảy xuống từ tầng ba lúc trước, thật sự là vì cô.

Hóa ra tối hôm đó cô nằm nghe thấy tiếng gọi Thanh Mai tan nát đó... không phải là ảo giác.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Mai nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại là: Lập Gia Khiêm.

Tim cô đập loạn nhịp, như muốn lao ra khỏi ngực cô để chạy tới bên anh...

Lâm Thanh Mai khẽ run rẩy tắt điện thoại của anh, giờ cô không dám nghe máy, thậm chí còn không dám nghe thấy tiếng của anh.

Vì cô sợ mình không kìm chế được mà chạy tới biệt thự tìm anh.

Sợ anh sẽ gọi tới nữa, nên cô vội trượt màn hình, mở tin nhắn của anh ra, rồi gõ bốn chữ: Em cũng nhớ anh.

Trong lòng Lâm Thanh Mai thấp thỏm bất an, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng như một thiếu nữ, vẻ mặt xấu hổ động lòng như mối tình đầu, rồi nhắm mắt gửi tin nhắn đi...

Chưa tới năm giây sau, Lập Gia Khiêm đã nhắn lại: Anh chưa nhận được, em nhắn lại lần nữa đi.

Lâm Thanh Mai: “...”