Lâm Thanh Mai cầm di động bị nghẹn lời bởi câu hỏi của Lập Gia Khiêm. Thật ra, cô rất muốn hỏi thử xem có phải anh gửi nhầm tin nhắn hay không, nhưng lại nghĩ nếu cô thật hỏi như vậy thì hình như đang vũ nhục sự thông minh của anh.
Cô nghe thấy người đàn ông đầu điện thoại bên kia vẫn im lặng, hình như đang chờ cô trả lời, cô có vẻ suy nghĩ một chút rồi nói thật: "Em không biết nên trả lời tin nhắn đó của anh như thế nào."
Đầu điện thoại kia yên tĩnh, Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi căng thẳng, cô cũng không biết tại sao mình lại không thể thốt nên câu 'em cũng nhớ anh'.
Mấy giây sau, điện thoại bỗng mất liên lạc.
Lâm Thanh Mai nhìn qua màn hình điện thoại di động đen sì khẽ thở dài một cái, cô cất điện thoại di động vào túi xách của mình.
Sau đó tiếp tục nhìn về phía màn hình máy tính nhíu mày với fan hâm mộ giàu có kia, cô có xúc động muốn trả lại tiền cho vị ba Asa kia, thật quá nhiều tiền rồi, cô cảm thấy nhận thì hơi ngại.
Với cô, có thể được những người mê manga lựa chọn đọc đã khiến cô cảm thấy rất an ủi rồi.
Chừng năm phút sau, cửa phòng ngủ của Asa bị đẩy ra, Lâm Thanh Mai vẻ mặt vui mừng ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng Asa trở về, không ngờ lại nhìn thấy Lập Gia Khiêm.
Lúc này, Lập Gia Khiêm đang đứng ở cửa ánh mắt đầy phức tạp, hai chân anh đã có thể đi lại từ từ, nhưng vẫn không thể vận động mạnh.
Anh nhìn người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong suốt bảy năm này, giữa anh và cô có khoảng cách thời gian bảy năm tươi đẹp.
Nhưng thời gian tươi đẹp này, anh và cô trải qua không có gì tốt đẹp, có thể nói cực kỳ tồi tệ.
"Cô giáo Diễm, Gia Linh gọi điện thoại tới nói, cô ấy và Asa sẽ trở về muộn một chút, Asa muốn ở sân chơi chơi thêm một lúc, bình thường rất ít khi tôi đưa nó đến nơi công cộng."
Lâm Thanh Mai đứng dậy, ánh mắt có chút mất mát, đáng tiếc hiện tại người ở bên cạnh con trai không phải cô.
Cô miễn cưỡng nhếch miệng mỉm cười: "Vậy buổi học vẽ tối nay thì thôi vậy, sau khi Asa trở về anh bảo nó đi ngủ sớm một chút, buổi học vẽ sau này sẽ dạy bù."
Ánh mắt Lập Gia Khiêm sâu thẳm, dịu dàng nhìn vào đôi mắt đen lánh của cô, anh thản nhiên nói: "Tôi đưa em về trước."
Mặc dù đoạn đường đó đi chỉ mất năm phút, nhưng giờ anh lại khao khát đến như vậy.
Lâm Thanh Mai hơi do dự ngắm nhìn hai chân anh, giọng nói mang theo mềm mại sau khi áp chế sự quan tâm: "Chân của anh..."
"Không sao, sắp khôi phục rồi, cần bắt đầu đi lại nhiều hơn." Anh đã quay người đi ra cổng.
Cô lập tức đóng Laptop, cầm lấy túi của mình đi ra khỏi phòng ngủ của Asa.
Lập Gia Khiêm đi thẳng về phía trước, Lâm Thanh Mai cố ý đi từ từ ở phía sau.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, cô luôn cảm giác người đàn ông này bị bao phủ bởi bi thương.
Cảm nhận được sự tổn thương tận đáy lòng của anh, cô cũng cảm thấy khó chịu theo.
Lâm Thanh Mai không khỏi bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ là vì cô chưa trả lời tin nhắn của anh, nên anh mới đau khổ?
...
Khi bọn họ đi ra khỏi biệt thự, Lập Gia Khiêm nhìn vườn hoa bách hợp bên tay phải nói: "Cô giáo Diễm, vì Thanh Mai nên năm đó tôi mới gieo vườn hoa bách hợp này, cái đêm mà chân tôi bị thương là do tôi nhảy từ tầng hai xuống biển hoa..."
Lúc này, Lâm Thanh Mai đang đứng bên cạnh anh, nghe được nguyên nhân anh bị thương khiến cô không khỏi sợ hãi.
Cô không kìm được nhíu mày hỏi: "Tại sao phải nhảy từ tầng hai xuống?"
Lập Gia Khiêm cúi đầu nhìn cô đầy thâm ý: "Bởi vì đêm đó tôi muốn đi tìm cô ấy."
Đôi mắt đen láy của Lâm Thanh Mai xẹt qua vẻ căng thẳng và khó hiểu, tim cô cũng đập nhanh hơn, cô nhất thời có chút không hiểu ý trong lời nói của Lập Gia Khiêm.
"Cô giáo Diễm, trước khi về, cô có thể đi cùng tôi tới một nơi hay không?" Ánh mắt anh đầy chân thành và chờ mong.
Cô hỏi: "Đi đâu?"
Anh nhếch môi nở nụ cười tự giễu: "Đi một nơi mà tôi đã từng không dám đi."
Dứt lời, Lập Gia Khiêm bước hai chân ra ngoài, cô thấy anh đi về phía vườn hoa bách hợp thì hơi do dự một chút, rồi cuối cùng cũng tò mò bước theo anh.
Dọc đường, bọn họ gặp không ít vệ sĩ đứng ở xung quanh.
Mỗi vệ sĩ đều gật đầu với bọn họ biểu thị sự tôn trọng và chào hỏi.
Lâm Thanh Mai chợt cảm thấy có chút không quen, Lập Gia Khiêm quay đầu nhìn cô một cái nói: "Bên cạnh Asa có năm mươi vệ sĩ lính đặc chủng mặc thường phục, nên cô cứ yên tâm."
Nghe thấy anh phái nhiều vệ sĩ như vậy bảo vệ con trai ở sân chơi, cô đúng là cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Lập Gia Khiêm và cô đi mười phút mới tới chỗ anh vẫn luôn không dám đi.
Nhìn gian phòng phong cách kiến trúc hiện đại phía trước, Lâm Thanh Mai hơi giật mình, Lập Gia Khiêm bình tĩnh nói: "Căn phòng này được xây từ hai năm trước, dùng để cất giữ hồi ức của tôi và Thanh Mai."
Anh tiếp tục đi lên phía trước, Lâm Thanh Mai tâm tình phức tạp đi theo phía sau anh.
Khi bọn họ đi đến trước cửa lớn tự động bằng gỗ màu trắng, Lập Gia Khiêm ấn vân tay mình lên trên khóa cửa điện tử, hệ thống vừa quét qua, cửa đã nhanh chóng mở ra.
Khung cảnh trong phòng nhanh chóng hiện ra trước mặt Lâm Thanh Mai.
Tất cả đồ dùng trong phòng ngủ của Lập Gia Khiêm năm đó, còn có tất cả đồ ở văn phòng đều ở nơi này...
Cô chợt sững sờ.
Cô còn tưởng anh đã sớm xử lý hết những thứ đó rồi.
Lập Gia Khiêm bước qua cô, thong thả đi vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bằng da thật ở văn phòng năm đó.
Bàn tay anh sờ lên da ghế, đảo mắt cười trầm, lên tiếng: "Năm đó tôi và Thanh Mai ở ngay chỗ này..."
Anh không nói tiếp, nhưng ánh mắt đã đảo trên người Lâm Thanh Mai.
Cô đứng nguyên tại chỗ, theo lời anh mà nhớ tới chuyện năm đó.
Không bao lâu, gương mặt Lâm Thanh Mai ửng đỏ có chút khô nóng.
Có những ký ức dù không nhớ rõ chi tiết, nhưng vẫn khiến lòng người cảm nhận được mãnh liệt như vậy.
Huống hồ người đàn ông đã triền miên cùng cô đang ở trước mắt.
Ánh mắt cô chợt có vẻ hơi xấu hổ, cô quét mắt nhìn những thứ đó một chút rồi tùy ý hỏi: "Ba của Asa, có lẽ nên bỏ những vật này đi thôi, có lưu ở đây cũng chỉ bụi bặm, chiếm chỗ mà thôi."
Lập Gia Khiêm đứng dậy đi về phía cô, cách cô rất gần, Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi căng thẳng lùi người về phía sau, cô cho là anh hiểu được khoảng cách giữa người và người.
Nhưng anh cứ không ngừng tiến về phía trước, Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi hoảng hốt, cô không biết nên nhìn vào chỗ nào, từ sau khi đi vào căn phòng này, ánh mắt Lập Gia Khiêm hết sức nóng bỏng, giống như sắp thiêu đốt cô.
"Anh đừng tiến lên nữa..." Âm thanh của cô rất yếu, nhẹ tới mức chỉ có anh mới có thể nghe thấy.
Bước chân Lập Gia Khiêm mạnh mẽ đầy tính xâm lược, anh thản nhiên mà cô lại như đang chạy trối chết.
Đến khi không thể lui được nữa, cô mới phát hiện mình như kẻ ngốc bị người đàn ông này dồn đến góc tường.
Lâm Thanh Mai có chút giận dữ: "Anh có ý gì?"
Cô tỏ vẻ bình tĩnh như không có việc gì, khiến Lập Gia Khiêm chỉ muốn bóc trần mặt nạ của cô, anh vây cô giữa anh và vách tường, thẳng thắn hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa? Chừng nào thì em sẽ chuyển vào biệt thự?"