Lão Đạo Sĩ nói với Ông Lâm rằng. Ở vùng đất phía đông là nơi ẩn chứa nhiều âm khí nhất. Và tại nơi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều ma quỷ. Vậy nên bọn họ nên đến đó để bắt những con quỷ kia rồi hoàn thành nhiệm vụ bắt mười con quỷ để cứu con Ông Lâm. Vậy là bọn họ đã đến vùng đất phía đông...
Trạch Ma luôn theo dõi bọn họ, hắn đang trốn sau một gốc cây và đã nghe hết những gì bọn họ bàn với nhau. Trạch Ma giờ nở nụ cười đầy nham hiểm như đang âm mưu điều gì đó hắn nói :
"Vùng đất phía đông sao ? Vậy được thôi ! Các người hãy mau đến đó đi ! Sau đó ta sẽ thả những con quỷ kia ra để các người thu phục và khiến ta đạt được mục đích. Hơn hết ta đã thua trong cuộc chiến chiếm đoạt ma lực một lần. Bởi nữ quỷ kia đã phản ta. Nhưng lần này sẽ không. Bởi vì ta đã có một kế hoạch đầy hoàn hảo để có được nguồn ma lực đó một lần nữa. Khi các ngươi thu phục đủ 5 linh hồn của những con quỷ còn lại mà ta thả ra..."
Sau đó Trạch Ma đã biến thành một luồng ánh sáng màu hồng mà bay đi như một cơn gió, lão bay mãi bay mãi cho đến một nơi được gọi là Phủ Đông. Bay thêm một lát nữa Lão đã dừng chân tại một căn nhà gỗ đơn sơ tồi tàn Lão gõ cửa liên hồi mà không ngừng lên tiếng : "Trạch Quân Huynh có ở nhà không ? Trạch Quân ?"
Trạch Ma cứ gọi như vậy một lát lâu, rồi cũng có người ra mở cửa cùng chất giọng cấu gắt :
"Là ai đó ! Là kẻ nào mà lại dám đến làm phiền ta vào giờ này vậy ?"
Sau khi mở cửa ra Trạch Quân đã im lặng trong sự ngạc nhiên, rồi chốc lát đã ôm chầm lấy Trạch Ma lại trong sự vui vẻ nói : "Là sư đệ sao ? Đã lâu lắm rồi ta không gặp đệ. Không ngờ hôm nay lại gặp đệ ở đây. Và đệ hãy vào nhà với ta đi !"
Nói rồi hai người đã vào trong nhà. Trạch Quân anh trai của Trạch Ma đã bảo cậu ngồi xuống ghế chờ mình trong khi anh ta thì đi pha trà để mời cậu. Sau một lúc đã pha trà xông. Trạch Quân đã đến rót trà mời Trạch Ma uống mà hỏi rằng :
"Đệ tìm đến ta có việc gì không ?"
Trạch Ma vừa uống ly trà mà thở dài với vẻ mặt vô cùng buồn bã cậu lên tiếng : "Thật ra thì em đang gặp một số rắc rối. Và cần đến sự giúp đỡ của anh ! Nhưng không biết anh có thể giúp em được không ?"
Trạch Quân lên tiếng hỏi :
"Rốt cuộc là em đã gặp rắc rối gì vậy ? Và em cần anh giúp đỡ ra sao ? Nói đi anh sẽ giúp đỡ em ?"
Trạch Ma mừng thầm trong bụng cậu rơi vào suy tư:
"Hưm với lũ ma quỷ mà gã anh này của mình đang có thì...Nó cũng đủ để chơi với bọn người đó rồi ! Và mình tin là bọn chúng sẽ chiến thắng được những con quỷ này và lấy được linh hồn của chúng. Sau khi đã đạt được 5 linh hồn còn lại thì...Kế hoạch của mình sẽ bắt đầu háhahhahaha..."
Thoát khỏi những suy nghĩ kia Lão Đạo Sĩ lại nói với anh trai mình rằng : "Thật ra thì em cần anh dùng đến những con ma của anh để tiêu diệt một đám người. Và bọn chúng chính là lũ đã bắt nạt em...
Bọn chúng không những cướp đi hết sức mạnh của em. Mà còn khiến người yêu thương phải chết trong sự uất hận. Và em tìm đến đây là để cầu xin anh mong anh hãy giúp em báo thù..."
Trạch Quân đưa tay vuốt ve đầu của Trạch Ma sau đó lên tiếng an ủi : "Đệ đừng khóc nữa. Và ta nhất định sẽ trả thù giúp đệ trong việc tiêu diệt nhưng tên xấu xa kia..."
Trạch Ma lên tiếng cảm ơn Trạch Quân rồi cúi người vào lòng anh, trong sự an ủi của anh. Trạch Đông đã ngước mắt lên trong sự nham hiểm và nụ cười xảo trá : "Giờ đây mục đích của ta đã thành công. Và các người hãy đợi đi. Chờ đợi những biến cố mà ta sẽ gây ra cho các người Hahhahahahaha..."
Sau đó Trạch Ma đã rời khỏi vòng bàn tay của Trạch Quân , rồi hai người bắt đầu uống trà và tâm sự với nhau một lát lâu. Sau một hồi Trạch Ma đã bảo :
"Vậy huynh sẽ làm gì trong việc trả thù bọn chúng giúp đệ ?"
Trạch Quân cười trong sự nham hiểm đầy thần bí sau đó lên tiếng : "Thứ gì à ! Đó là một thứ voi cùng đáng sợ và chỉ có ta mới điều khiển được nó. Và một khi ta đã ra lệnh cho nó làm gì thì...Nó nhất định sẽ làm được điều đó cho tới cùng..."
Nghe đến đây mà Trạch Ma vô cùng thắc mắc ông tự hỏi bản thân mình rốt cuộc thứ mà sư huynh mình nói là gì, mà tại sao lại trong thân bí thế kia. Giờ đây Trạch Ma đã lên tiếng hỏi Trạch Quân :
"Sư huynh rốt cuộc thứ mà huynh muốn nói đến là gì vậy ?"
Và rồi Trạch Quân đã đưa Trạch Ma đi xem thứ mà ông ta nói, bọn họ giờ đây đã vào một căn phòng, nơi được đóng kính bởi một cánh cửa gỗ. Giờ đây Trạch Quân bắt đầu mở cánh cửa kia ra trong sự thắc mắc của Trạch Ma : "Mình không biết rốt cuộc bên trong đây có gì mà huynh ấy lại tỏ vẻ thần bí thế kia ?"
Cánh cửa kia đã được mở ra giờ đây bọn họ bước vào bên trong, bên trong là một không gian mờ ảo với những ánh nếu mập mờ. Trạch Ma vô cùng ngạc nhiên với những gì ở bên trong, ở một gốc nọ chính là một con ma sói nó đã bị xích lại và đang gầm gừ không thể thoát ra được. Còn một góc khác loại là một con cương thi đã bị dáng bùa chúa không thể cử động. Trạch Quân bấy giờ lên tiếng :
"Sư đệ thấy sao về những con ma này ! Và bọn chúng điều là những vũ khí vô cùng lợi hại của ta hơn. Hơn hết bọn chúng đã bị ta thao túm và điều khiển một cách vô cùng dễ dàng nên... Và bọn chúng sẽ phải nghe lời của ta, làm theo những gì ta bảo. Ta sẽ bảo bọn chúng đi trả thù cho đệ được chứ !"
Trạch Ma cười trong sự đắc ý cậu trả lời rằng :
"Được chứ như vậy là quá tốt rồi ! Và cảm ơn sư huynh rất nhiều vì đã giúp đỡ đệ..."
Trạch Quân lên tiếng trả lời rằng : "Không có gì đâu. Và giờ chúng ta đi ra ngoài đó uống với nhau vài ly khi được đoàn tụ ha !"
Vậy là hai người đã ra ngoài chỗ lúc nãy. Trạch Ma giờ đây ngồi đó trong sự suy tư, trong khi Trạch Đông đã đi lấy rượu để uống mừng ngày hai người đoàn tụ...
Trạch Ma : "Giờ thì ta sẽ ngồi ở phía sau bức màn này và chờ đợi thời cơ chính mùi để hưởng lợi Hahhahahahaha..."
Lão Đạo Sĩ và Ông Lâm đã đi đến vùng đất phía đông, bọn họ giờ cũng đã đi đến nơi mà Trạch Ma đã đi qua đó là Phủ Đông. Tại nơi này khắp nơi vô cùng hoang vắng chẳng có một bóng người, giờ đây trời cũng đã dần tối...
Bọn họ cũng đã quyết định sẽ tìm chỗ để nghỉ qua đêm và ngày mai sẽ đi tìm tung tích của những linh hồn mà thu phục sau...
Đi một lát lâu bọn họ cũng đã đến một căn nhà đơn sơ nằm trên một đỉnh đồi. Và tại nơi này chỉ có một căn nhà đó chứ không còn căn nhà nào khác nữa vì ở đây khá hoang vắng. Thế là bọn họ quyết định sẽ trèo lên đỉnh núi với mục đích lên đến căn nhà kia xin thứ gì đó để ăn, thậm chí là ở nhờ. Bởi vì bọn họ hiện tại đang rất mệt và cần nghĩ ngơi sau một khoảng thời gian đi đường xa...
Cứ như vậy bọn họ bắt đầu leo lên ngọn núi kia để đến ngôi nhà đó. Đôi tay họ đặc lên những tảng đá nhô ra từ đồi núi vô cùng nguy hiểm mà cố gắng dùng sức để trèo lên trong sự khó khăn. Thậm chí là có vài lần muốn chợt té khỏi vách núi nhưng rồi bọn họ cũng đã may mắn leo lên được đỉnh núi kia. Bọn họ giờ vô cùng vui mừng mà bắt đầu đi đến căn nhà đó...
Đi được một lát lâu, thì bọn họ đã gặp ngay một con gấu trên đường, com gấu đó vô cùng hung dữ mà nhìn chăm chăm họ. Giờ nó gầm gừ trong sự tức giận như muốn lao vào tấn công họ vậy. Hai người trong sự hoang mang mà bắt đầu đề phòng con gấu ấy Lão Đạo Sĩ lên tiếng : "Hãy cẩn thận với con gấu này. Vì nó là một con gấu dữ và chúng ta phải cố gắng bình tĩnh để vượt qua nó. Không thì nó sẽ tấn công và xé xác chúng ta nếu chúng ta làm nó tức giận..."
Sau khi nói xông lão đạo sĩ đã đi chậm chạp từng bước từng bước một để vượt qua chỗ con gấu đang đứng kia và rơi Lão Đạo Sĩ đã vượt qua được. Nhưng đến khi Ông Lâm vượt qua thì con gấu kia lại vô cùng tức giận mà bắt lấy Ông Lâm trong sự hoang mang của hai người.
Ông Lâm giờ đây cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi con gấu ấy, trong khi nó gầm gừ liên hồi. Lão Đạo Sĩ vô cùng lo lắng lên tiếng : "Không phải tôi đã nói là ông hãy cẩn thận rồi sao ? Sao lại sơ ý thế kia ? Để bây giờ thành ra như này...Hazz thật là..."
Sau đó Lão Đạo Sĩ đã tạo ra hai quả cầu lửa và chuởng về phía con gấu, con gấu đã ngay lập tức hất bay Ông Lâm. Ông bắt đầu lăn một mạch sau đó rơi xuống vách núi nhưng may mắn là ông đã dữ được một tảng đá nhô ra, mà bị treo lơ lửng trong thế ngàn cân treo sợi tóc.
Còn con gấu kia thì lại không hề sợ hãi hay nhầm nhò gì trước đòn tấn công của Lão Đạo Sĩ, mà nó giờ đây tiến gần đến chỗ ông ta trong sự hoang mang của ông : "Chuyện gì vậy ? Tại sao con gấu này lại không hề hấn gì với đòn tấn công của mình vậy ? Không lẽ nào nó không phải là gấu thường mà nó cũng có sức mạnh sao ?"
Đang suy nghĩ thì nó đã vung tay đập xuống chỗ của ông, ông cố gắng tránh né khỏi đôi bàn tay ấy trong khi dấu bàn tay đã in xuống dưới mặt đất kia. Điều này làm ông vô cùng hoang mang :
"Con gấu này mạnh thế ! Không biết làm sao mình mới có thể đấu lại được nó đây ?"
Lão Đạo Sĩ vô cùng lo lắng mà cố gắng tránh né những đòn tấn công của nó, trong khi từ đằng xa Trạch Đông và Trạch Ma đang chứng kiến cảnh này bọn họ bậc cười trong sự đắc ý :
Trạch Đông : "HáhhhhaHà...Để rồi xem bọn chúng có đấu lại với con thú cưng này của ta hay là không ? Và ta tin bọn chúng sẽ không đấu lại đâu. Và bọn chúng sẽ bị nó xé xác nhanh thôi !"
Trước sự đắc ý của Trạch Quân. Trạch Ma thì lại suy khác cậu lên tiếng : "Sư huynh à ! Ta biết chắc một điều là, bọn chúng sẽ nhanh chóng xử lý con thú cưng của huynh sớm thôi ! Và rồi huynh sẽ thấy bọn chúng mạnh như nào..."
Trạch Quân : "Vậy à thế thì để ta xem thử bọn chúng liệu có mạnh như đệ đã nói hay là không ?"
Thế thì bọn họ lại xem cảnh Lão Đạo Sĩ đối đầu với con gấu kia. Con gấu ấy giờ đây không ngừng lao đến để chụp lấy Lão Đạo Sĩ, nhưng ông đã né rất nhanh và biến ra một cây kiếm, rồi dùng cây kiếm kia tấn công nó. Thanh kiếm ấy được đưa lên trời và tạo thành nhiều cây kiếm khác nó liêm tiếp bay vào bụng con gấu ấy nhưng nó chả hề hấn gì. Giờ đây nó vùng tay tạo ra những đường cào trên không trung không ngừng lao về phía ông, rồi va vào người ông khiến ông ngã nhào xuống mặt đất.
"A ! Mình không ngờ rằng con gái này lại biết dùng tuyệt chiêu để tấn công như vậy. Và nó là một con gấu sắp thành tinh chứ không phải gấu bình thường. Giờ mình phải làm sao đây ?"
Lão Đạo Sĩ nhìn con gấu ấy trong sự sợ hãi trong khi nó đang tiến về phía ông và thậm chí là nó có thể giết chết ông ngay lập tức...
Từ dưới vách núi Ông Lâm đã leo lên được, ông ngay lập tức dùng ma lực của mình biến ra một thanh kiếm và chém về phía nó. Thanh kiếm kia tạo ra những ngọn lửa va vào người nó nhưng không có ít gì. Nó giờ quay người lại lao đến tấn công ông. Tay nó quơ qua người ông, may là ông đã tránh được. Giờ Ông Lâm chạy đến chỗ Lão Đạo Sĩ mà bắt đầu lên tiếng hỏi thăm : "Ông không sao chứ Lão Đạo Sĩ ? Và giờ chúng ta phải làm sao đây ? Trong khi ma lực của tôi cũng không đấu lại con gấu đó đây chứ ?'
Lão Đạo Sĩ thở dài và đáp rằng : "Hazz con gấu ấy quá mạnh. Và chúng ta rất khó để chiến thắng nó. Nhưng mà nếu chúng ta hợp sức lại thử xem sao. Thì may ra chắc còn có cơ hội sống sót..."
Thế là bọn họ đã bắt đầu hợp sức lại để chiến đấu với con gấu tinh kia...
Cả hai người bắt đầu đứng dậy và rời Ông Lâm đã chạy ra phía sau của con gấu, giờ đây hai người đã đưa kiếm về con gấu một người phía trước một người phía sau tấn công nó với hàng ngàn cây kiếm bay từ kiếm họ về phía nó nhưng chả có tác dụng. Giờ đây ông Lâm lên tiếng : "Hazz như này thì cũng chả có tác dụng gì với nó cả. Vậy nên chúng ta thử dùng đồ long kiếm để tiêu diệt nó thử đi !"
Trạch Đông vô cùng kinh ngạc khi nghe đến đồ long kiếm này mà lên tiếng : "Ha thật không ngờ là bọn họ lại lợi hại đến mức có thể dùng được đồ long kiếm khi cả hai cùng kết hợp lại. Và đây là một loại ma pháp rất khó có thể sử dụng được..."
Trạch Ma bậc cười đáp : "Hưa như vậy thì có nhầm nhoà gì. Bởi vì bọn chúng còn mạnh hơn như vậy nữa cơ. Và huynh hãy từ từ nhìn thú cưng của mình chết đi !"
Nghe đến đây mà Trạch Quân quát lớn :
"Hứa mặc dù biết đến đồ long kiếm thì sao chứ ? Nhưng ta không tin là bọn chúng lại có thể sử dụng nó để giết chết con thú cưng này của ta ! Và đệ hãy chờ xem thú cưng của ta sẽ giết chết bọn chúng như nào nè..."
Trạch Ma bậc cười : "Vậy sao thế thì huynh hãy xem hết cho đến kết quả cuối cùng đi !"
Giờ đây bọn họ bắt đầu xử dụng đồ long đao, ngay chốc lát thanh kiếm của họ đã bay lên bầu trời. Và rồi một nguồn sức mạnh màu vàng đã xuất hiện, sau đó khiến hai thanh kiếm bay xoay tròn trên không trung mà tập hợp lại thành một cây đồ long đạo thật to lớn.
Trạch Quân trong sự ngạc nhiên lên tiếng :
"Ôi không thể nào ! Làm sao có thể được chứ ? Trong khi bọn chúng lại có thể xử dụng được cả đồ long đao. Và lần này ta thua thật rồi. Hơn nếu đệ nói đúng bọn chúng thật sự rất mạnh và ta không thể chủ quan được..."
Cứ như vậy Trạch Quân bắt đầu xem hai người tiêu diệt thú cưng của hắn ta. Giờ đây từ trên trời cây đồ long đao kia bắt đầu tạo ra một vòng tròn bao phủ con gấu ấy khiến nó thoát ra không được, và rồi là hàng ngày cây kiếm lửa đã lao xuống đâm vào nó khiến nó la hét trong sự đau đớn. Rồi cây đồ long đao kia đã ngay lập tức từ trên bầu trời lao xuống đâm vào con gấu ấy khiến nó la hét trong sự đau đớn đến tột cùng. Và dần trở thành một đám tro tàn trong ngọn lửa từ cây dồ long đạo kia...
Hai người giờ đây vô cùng vui vẻ bởi vì đã giết chết được con gấu tinh kia. Sau đó hai người đã hỏi thăm nhau và biết rằng cả hai điều không sao. Và rồi bọn họ đã quyết định đi đến căn nhà kia xin tá túc một đêm...
Trong khi Trạch Ma đã nói với sư huynh mình là hãy để cho bọn họ ở lại một đêm và hắn ta sẽ bắt đầu với một kế hoạch mới trong việc khiến bọn họ rơi vào sự sợ hãi đến tột cùng...
Và rồi Trạch Quân cũng đã đồng ý với điều đó, sau đó Trạch Quân đã trở về nhà, còn Trạch Ma thì rời đi để tránh mặt bọn họ. Hai người đã đến được căn nhà kia, bọn họ ngay chốc lát đã gõ cửa kêu réo với mục đích xem thử có ai không : "Có ai ở nấu không ? Làm ơn cho chúng tôi hỏi một vài điều với !"
Từ bên trong cũng đã có người bước ra đó là Trạch Quân, ông giờ đây hỏi bọn họ cần gì ? Hai người trong sự ngại ngùng mà ấp úng xin cho bọn họ ở nhờ một đêm được không ? Bởi ở đây không có nhà trọ nào để bọn họ thuê nghĩ ngơi với lại bọn họ rất mệt đói và khát nước...
Trạch Quân giả vờ không đồng ý. Nhưng rồi cũng đã đồng ý cho bọn họ ở lại đây nhưng việc một điều kiện là ngày mai bọn họ phải lên núi hái giúp ông một loại hoa. Đó là hoa sói và muốn hái loài hoa này thì cần phải vượt qua một mối nguy hiểm đó là ma sói...
Bọn họ nghe đến đây là cảm thấy rất vui. Thế là bọn họ đã đồng ý điều kiện của ông, sau đó cả hai đã được phép vào bên trong căn nhà của Lão. Giờ đây Trạch Quân bắt đầu lấy trà ra mời bọn họ uống rồi bắt chuyện hỏi thăm họ đủ thứ, bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau một hồi thì Ông cũng đã dọn cơm ra cho tất cả cũng ăn. Và lão ta nhìn chăm chăm bọn họ trong sự nham hiểm với những suy nghĩ trong đầu : "Hahhahahahaha các người cứ ăn đi. Và đây là bữa ăn cuối của các người. Bởi vì ngày mai khi các người đi hái loài hoa đó cho ta thì...Các người sẽ phải bỏ mạng. Bởi ma sói của ta sẽ tiêu diệt rồi ăn thịt các người thôi háhahhahaha. Một lũ ngu ngốc à !"