Cạm Bẫy Của Quỷ!

Chương 14




Mặt trời cũng đã nhô lên chiếu sáng khắp mọi nơi, ánh sáng ấy chiếu roi vào đôi mắt của Lão Đạo Sĩ đã khiến ông mơ màng tỉnh lại, đôi bàn tay ông đang ôm chầm lấy Ông Lâm. Lão Đạo Sĩ chốc lát đã vội buông tay ra khỏi người Ông Lâm mà lên tiếng :

"Trời đã sáng rồi à ? Giờ mình phải mau chóng đi tìm tung tích của con quỷ miêu kia để cứu Ông Lâm. Nếu không thì e rằng sau 4 ngày nữa ông ấy sẽ gặp nguy hiểm. Hơn hết con quỷ miêu kia rất mạnh và không biết trong thời gian bốn ngày mình có thể chiến đấu thắng nó để lấy nội đan hay là không ? Hazz thật là mệt mỏi..."

Nghĩ đến đây Lão Đạo Sĩ thở dài, rồi đứng dậy sau đó đưa tay bế Ông Lâm lên, mà dìu ông ta bước đi với những bước chân nặng nề tiến về phía cánh rừng xa xăm kia, để băng qua đó mà tìm lối ra khỏi đây.

Đi một khoảng thời gian cũng khá dài, Lão Đạo Sĩ cũng đã đưa Ông Lâm ra khỏi khu rừng kia. Bọn họ đã đến một nơi gọi là Trạch Miêu :

"Hưa...Cuối cùng cũng đã đến rồi ! Nơi mà còn quỷ miêu kia đang ẩn nấp...Đó là ngôi làng Trạch Miêu này !"

Sau đó Lão Đạo Sĩ lại tiếp tục bước tiếp, lão đến một cái quán gần đó, mà bảo người làm cho mình hai tô cháo, lão ăn một tô, tô còn lại lão đút cho Ông Lâm ăn. Lão nói : "Mặc dù ông đã chết và không còn linh hồn. Nhưng cơ thể của ông vẫn còn hoạt động, vậy nên ông cần phải ăn gì đó để nuôi cơ thể mình...

Nếu không thì nó sẽ dần bị mục nát ! Và thật khổ thân tôi khi phải lo lắng cho một kẻ chỉ còn lại cái xác không hồn như ông..."

Sau khi ăn xông bọn họ lại bắt đầu đi tiếp, một lúc sâu Lão Đạo Sĩ đã đến chỗ một đám người, tại nơi đó bọn họ đang bàn tán về việc những người mất tích vào đêm hôm qua :

"Bà có nghe gì chưa ? Lại nữa rồi ! Về chuyện con quỷ miêu. Tối hôm qua nó lại tiếp tục bắt cóc thêm năm người nữa đó !"

"Vậy hả thật là khinh khủng mà ! Ngày nào cũng vậy không biết sau một năm nữa thì. Trong cái thôn này không biết sẽ còn ai sống sót nữa không ? Với lại không biết bao giờ mới lượt chúng ta bị con quỷ miêu đó bắt đây..."

Lão Đạo Sĩ nghe được những lời nói kia mà bắt đầu tiến đến chỗ bọn họ để thăm dò tung tích về con quỷ miêu ông lên tiếng : "Vậy à ! Vậy là trong thôn này có quỷ miêu hả ?"

Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn chăm chăm ông, sau đó lên tiếng : "Đúng vậy trong làng này có quỷ miêu đó ! Nó là một con mèo đen thành tinh. Nghe đồn rằng nó rất thông minh và đầy sức mạnh quyền năng. Vì vậy không có ai hay một thứ gì có thể giết chết được nó cả..."

Người phụ nữ còn lại tiếp tục lên tiếng :

"Đúng như vậy ! Con quỷ miêu đó lúc nào cũng xuất hiện vào ban đêm ở trốn đông người qua lại ngang nhiên bắt cóc người ở đó ! Vì thế nên làng này lúc nào cũng có người mất tích cả !"

"Phải ! Vậy nên sáng nay cũng đã có rất nhiều lời đồn rằng, nhà họ Trịnh ngày hôm qua đã bị con quỷ miêu ấy bắt cóc hết năm người trong nhà rồi phá tan chỗ đó..."

Lão Đạo Sĩ nghe đến đây mà tiếp tục hỏi :

"Thế thì hai ta có biết con quỷ miêu kia nó ở đâu không ? Và nó bắt bọn họ để làm gì chứ ?"

Hai người phụ nữ kia đưa mắt nhìn nhau rồi trả lời rằng mình cũng không biết nữa, nhưng họ lại gợi ý cho Lão Đạo Sĩ rằng :

"Chúng tôi cũng không rõ về điều này ! Nhưng nếu ông đến nhà họ Trịnh thì chắc chắn sẽ tìm ra tung tích gì đó..."

Nói rồi hai người phụ nữ đó đã rời đi, trong khi Lão Đạo Sĩ đã nghe theo lời chỉ dẫn của bọn họ liền đi đến nhà họ Trịnh nơi đã xảy ra những gì mà bọn họ đã kể.

Sau một lúc Ông đã đến nơi, Lão đặc Ông Lâm nằm xuống một gốc cây gần đó, mà dần tiến vào bên trong nhà họ Trịnh, nơi đây với khung cảnh vô cùng hoang tàn khi mọi thứ điều bị phá tan bởi những vết cào xé của mèo...

Lão Đạo Sĩ đã đi qua đi lại nơi đó một lát lâu nhưng chả tìm ra được tung tích gì, cho tới khi bên ngoài có tiếng bước chân vọng đến. Lão Đạo Sĩ với vẻ mặt đề cao cảnh giác ông đã rút kiếm thủ trên tay chờ xem thử người bên ngoài bước vào là ai. Sau một lát đã có một ông lão bước vào. Lão Đạo Sĩ đã lấy lá bùa ra từ trong túi mà hất nó bay đến chỗ lão già kia rồi dùng kiếm đưa về phía trước mặt của ông lão ấy mà nói rằng :

"Tà ma yêu nghiệp kia ! Hôm nay ngày tàn của ngươi đã đến. Đạo Sĩ ta sẽ thu phục ngươi..."

Lão già với khuôn mặt ngơ ngác một lát lâu trong sự bất ngờ nên đứng hình, rồi ông đã hoạt động lại bình thường khi hết ngạc nhiên ông lên tiếng :

"Này ông bị khùng hả ? Ông đang làm trò quỷ quái gì ở đây vậy ?"

Lão pháp sư sau khi nghe những lời nói kia và pháp luật của mình không thể làm tổn hại gì đến ông ấy, mà ngay lập tức lên tiếng xin lỗi :

"Tôi...Tôi xin lỗi vì đã quá cảnh sát. Bởi vì tôi nghĩ rằng ông chính là con quỷ miêu đó ! Hơn hết tôi là một đạo sĩ bắt yêu, nên mới làm vậy để bắt nó..."

Lão già cười nhạt trả lời :

"Gì chứ lại là một đạo sĩ nữa à ? Hazz để tôi nói cho mà nghe này tốt nhất ông hãy mau rời khỏi chỗ này đi. Và đừng cố gắng vì số tiền thưởng của làng đưa ra trong việc bắt được con quỷ miêu kia thì sẽ nhận thưởng nữa...

Bởi vì ông sẽ không làm được gì nó đâu, vì nó không dễ đối phó như ông nghĩ đâu. Mà đây là một con quỷ, một con quỷ đội lốt người và trở thành yêu quái.

Hơn hết nó rất mạnh, nên ai dám đối đầu với nó điều phải chết. Và ngay cả ông cũng vậy. Và tôi nói cho ông nghe nè, đã có hơn 99 người đạo sĩ đến đây để thu phục nó rồi, nhưng tất cả điều đã chết. Còn Ông là người thứ 100 đó. Nếu muốn chết như họ thì hãy đối đầu với con quỷ miêu kia đi !"

Lão Đạo Sĩ nghe những lời nói kia mà bậc cười với khuôn mặt không tỏ ra vẻ sợ hãi một chút nào ông lên tiếng : "Hưm cảm ơn ông vì đã cảnh báo tôi lão già. Nhưng tôi là một vị đạo sĩ vô cùng mạnh, tôi đã tiêu diệt rất nhiều quỷ thậm chí là xuống địa ngục...

Vì vậy con quỷ miêu kia cũng chả là cái thá gì với tôi cả. Hơn hết mục tiêu của tôi là nó. Hôm nay tôi nhất định sẽ tiêu diệt được nó cho mà xem..."

Lão Già nghe đến đây mà thở dài lão đáp :

"Hazz cậu đúng là một người quá kiêu ngạo chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Vậy để tôi chống mắt lên xem thì cậu sẽ bắt được con quỷ miêu kia như nào..."

Lão Đạo Sĩ cười trong sự đắc ý, ống lại tiếp tục tìm kiếm dấu vết của con quỷ miêu kia, lão đàn ông giờ lên tiếng : "Tôi là trưởng thôn ở nơi này Vậy nên tôi có nhiệm vụ là cảnh báo cậu để cậu thoát khỏi những mối nguy hiểm Nhưng nếu cậu không chịu nghe thì có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách nghe rõ chưa ?"

Nói rồi Ông ta trong sự tức giận mà đùng đùng bỏ đi, trong khi Lão Đạo Sĩ vẫn tiếp tục trong việc tìm kiếm tung tích của con quỷ miêu : "Lão già đó đã quá xem thường mình rồi ! Bởi vì một Đạo Sĩ sức mạnh và lợi hại như này thì làm sao mà có thể thua trước con quỷ miêu ấy ? Hơn hết là mình nhất định sẽ cố gắng để tìm ra tung tích của nó. Rồi tiêu diệt nó để lấy thứ mình muốn cứu Ông Lâm. Rồi lại tiếp tục kế hoạch củ của mình..."

Cứ như vậy Lão Đạo Sĩ đã tìm kiếm khắp tất cả mọi ngóc ngách khi ánh mắt không ngừng nhìn khắp nơi, sau một lúc lão đã tìm thấy mang mối đó là một sợi lông mèo: : "Đây chính là lông của con quỷ miêu đó ! Thật là may mắn cho mình mà ! Vậy là mình đã có được tung tích của con quỷ ấy rồi. Mình sẽ dùng cộng tóc này để tìm ra tung tích và âm mưu tiếp theo của nó..."

Rồi Lão Đạo Sĩ đã biến ra một bàn thờ cúng, ông lấy cái thâu trên bàn, rồi tạo ra một ngọn lửa cháy rừng rực bên trong. Lão Đạo Sĩ đã lấy những sợi lông của con quỷ miêu kia, mà bỏ vào bên trong cái thâu đang cháy. Chốc chốc nó đã hiện ra một nơi rất đông người, đó không là đâu khác ngoài chỗ mà lúc nãy lão đã đi qua, đó là khu chợ...

"Hưm giờ thì ta đã tìm ra được tung tích của ngươi rồi Quỷ Miêu. Rồi ta sẽ hoàn thành mục đích của ta nhanh thôi !"

Sau đó Lão Đạo Sĩ đã đi ra bên ngoài, ông bế Ông Lâm lên rồi dìu ông ấy bước đi, bọn họ bước đi trên con đường trải dài đất và đá. Sau một lát lâu bọn họ đã quay lại chợ nơi có rất nhiều người qua lại. Lão Đạo Sĩ tự hỏi : "Giờ mình phải làm sao để tìm ra con quỷ miêu ấy đây chứ ? Trong đám người tấp nập này..."

Lão Đạo Sĩ đã đặc Ông Lâm ngồi dưới mặt đất, mà đi tìm con quỷ miêu kia. Ông đi khắp nơi trong hàng người tấp nập nhưng vẫn không tìm được tung tích của con quỷ kia. Ông thở dài mà tự hỏi bản thân :

"Mình phải làm sao đây ? Bởi tìm kiếm như vậy không phải là cách. Vì nó như mò kim đáy biển vậy... Nên không biết bao giờ mới tìm ra được con quỷ miêu kia..."

Sau một hồi suy nghĩ, ông đã quay lại chỗ của Ông Lâm, rồi muợn lão chủ quán gần đó một con dao, ông đưa dao lên trên không trung ánh mắt nhìn chăm chăm Ông Lâm mà lên tiếng :

"Giờ mình không tài nào có thể tìm thấy nó được...

Vậy nên chỉ còn một cách đó là dùng máu của Ông Lâm để có thể nhìn thấy và tìm ra con quỷ miêu ấy. Bởi trong máu ông Lâm có ma lực. Và nó có thể giúp mình nhìn thấy được những thứ không sạch sẽ xung quanh..."

Nói rồi Lão Đạo Sĩ đã lôi ông Lâm vào một nơi vắng vẻ, lão cầm con dao mà rạch vào tay của Ông Lâm một đường, sau đó đưa tay quẹt máu của ông ta bôi vào mắt mình. Sau khi quẹt máu lên mặt bản thân. Lão Đạo Sĩ giờ cảm thấy mặt của mình vô cùng khó chịu và đau đớn chốc lát ông đã rào hét trong sự đau đớn kia : "A đau quá mắc của mình ! A nó đau đến nỗi như muốn nổ tung. A !!!"

Lão giờ ngã xuống mặt đất quằn quại một lát lâu trong sự đau đớn, rồi cũng bình thường lại. Lão đứng lên mà thở dài nói : Hazz cuối cùng cơn đau kia cũng biến mất. Và nó làm mình mắt mình như muốn nổ tung vậy. Còn giờ không sao là tốt rồi ! Với lại mình đã có được khả năng đôi mắt âm dương để nhìn thấy những thứ không sạch sẽ thậm chí là con quỷ miêu kia !"

Ông Lâm bấy giờ đã bắt đầu nhắm mắt lại để dùng ma lực nhìn thấy những thứ không sạch sẽ kia, sau một lúc ánh mắt của ông đã nhìn thấy được mọi nơi. Ông hiện đã nhìn thấy con quỷ miêu ấy, nó trong hình dạng của một người đàn ông bán hàng đang cố gắng dụ khách mua hàng, sau khi khách cầm hàng của hắn xông liền cảm thấy mơ màng như muốn té ngã, con quỷ miêu nhanh chóng đã đỡ lấy họ mà lên tiếng :

"Cô nương cô bị làm sao vậy ? Nhìn cô có vẻ không được tốt cho lắm. Vậy nên tôi sẽ đưa cô về nhà cô được chứ ?"

Cô gái kia đã bị hắn ta mê hoặc khi đụng vào đồ của hắn, nên mơ màng đồng ý. Vậy là hắn đã đưa cô rời đi...

Lão Đạo Sĩ nhìn thấy cảnh này mà bắt đầu đi đến chỗ của con quỷ miêu ấy để giúp đỡ cô gái tội nghiệp kia : "Hưa mình không thể để hắn ta rời đi khi đạt được mục đích dễ dàng như vậy. Và mình cần phải giải cứu cô gái kia thoát khỏi con ác quỷ đó !"

Vậy là Ông Lâm đã ngay lập tức tạo ra một cơn gió bay đến chỗ mình, để dịch chuyển mình đến chỗ con quỷ miêu kia. Quỷ Miêu trong sự đác ý mà đang bỏ chạy thì đã có một cơn gió mạnh thổi xuống ngăn cản hắn ta rời đi...

Chốc lát cơn gió đã dần tan biến, bước ra từ con gió kia là lão đạo sĩ, ông nhìn chăm chăm con quỷ miêu mà lên tiếng : "Hưa tà ma yêu nghiệp kia ! Ngươi là loại xúc sinh vô cùng độc ác khi dám làm hại người. Và giờ ta có mặt ở đây đó là để thu phục ngươi...Để trừ hại cho dân..."

Con quỷ miêu bậc cười trong sự mỉa mai đáp :

"Ồ vậy à anh hùng rơm ! Và để ta xem thử ngươi sẽ làm được gì nào !"

Lão Đạo Sĩ bắt đầu biến ra một sợi dây, sau đó hất nó bay về phía của Quỷ Miêu, sợi dây ấy không ngừng đánh vào nó, nhưng nó đã tránh né một cách nhanh gọn lẹ, sau đó nó chụp sợi dây lại mà lên tiếng :

"Hưa với sức lực yếu như vầy mà cũng đòi làm được gì ta à ? Còn giờ thì đã đến lượt ta phản đòn lại rồi..."

Quỷ Miêu đã hất sợi dây ra khiến cho Lão Đạo Sĩ đứng không vững do lực đẩy mà muốn té ngã, chốc lát Quỷ Miêu đã đưa những ngón tay vuốt nhọn lên bầu trời, rồi từ những ngón tay đó đã có hơn hàng trăm cái móng tay bay về phía lão đạo sĩ. Ông cố gắng ngồi dậy rồi dùng kiếm chém những chiến móng vuốt kia. Sau đó đưa tay tạo ra một cơn lốc để cuốn tất cả bay đi nơi khác. Lão Đạo Sĩ lên tiếng :

"Hưa ngươi cũng tưởng là những móng tay này có thể làm được gì ta à ? Nhưng không nó không làm được gì ta cả ! Còn bây giờ ngươi hãy tiếp chiêu đi. Ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi..."

Ông Lâm chĩa mũi kiếm về phía con Quỷ Miêu, từ trong kiếm đã dần bay ra những ngọn lửa về phía nó, nhưng nó lại tránh được, thậm chí là tạo gió khiến nó bay ngược lại về phía ông, rồi ông đã bị những ngọn lửa kia va trúng. Điều đó khiến ông bị trọng thương liền phun ra máu, ông đưa mắt nhìn chăm chăm con quỷ miêu suy nghĩ : "Đáng chết con quỷ miêu đó lợi hại thật...Và không lẽ mình phải chịu thua và bỏ mạng ở đây à ?"

Quỷ Miêu cười mỉa mai sau đó phóng về phía ông một cái móng của nó, cái móng này đã gâm vào cơ thể của Lão Đạo Sĩ. Giờ đây ông cảm thấy vô cùng đau đớn mà rào hét rất sự tuyệt vọng bởi chiếc móng đã đâm vào tay mình. Quỷ Miêu lên tiếng :

"Hazz ông sao vậy Lão Đạo Sĩ ? Có phải ông đang cảm thấy đau lắm đúng không ? Và tôi nói cho ông biết là cái móng tay gâm vào ông, nó có chứa một chất kịch độc. Nhưng nó lại không đem cái chết đến cho ông dễ dàng như vậy đâu...

Mà sẽ là một cảm giác vô cùng đau đớn đến tột cùng, khiến ông muốn sống không được chết cũng không xông. Hơn hết đây chính là cái giá ông cần phải trả bởi vì dám đắc tội với tôi...Còn giờ hãy ở đó chịu đựng sự đau đớn kia đi..."

Nói rồi con quỷ miêu đã rời đi trong sự đắc thắng. Còn Lão Đạo Sĩ đã nằm đó trong sự bất lực bởi cảm giác đau đớn kia, rồi nó đã biến tay ông trở thành một màu tím rồi bắt đầu lan ra rất chậm :

"A giờ mình phải làm sao đây chứ ? Đau quá đi và chất độc này nó lại không thể khiến cho mình cử động được. Vậy mình phải làm sao trong 1 ngày sắp tới ? Không lẽ mình sẽ nằm ở đây trong một ngày như vậy sao ?"

Đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng bước chân vang lên. Ông Lâm trong sự vui mừng bắt đầu ngước mắt lên để nhìn thử xem người kia là ai thì mới biết rằng đó là trưởng làng người đã cảnh báo mình. Ông ta lắc đầu mà nói : "Đó cậu thấy chưa ? Không chịu nghe lời khuyên của tôi và đây là cái giá mà cậu phải trả đó !"

Lão trưởng làng giờ đây với ý định rời đi :

"Hưm còn giờ hãy nằm đó mà tận hưởng những gì mình đã lựa chọn đi !"

Nhìn ông rời đi mà Lão Đạo Sĩ đã lên tiếng vang xin trong sự tuyệt vọng và bất lực :

"Này trưởng thôn, ông định đi thật sao ? Và đừng mà đừng rời đi mà ! Ông làm ơn giúp tôi với ! Làm ơn giúp tôi, và hãy cho tôi về nhà ông dưỡng thương được không ? Tôi cầu xin ông đấy..."

Lão ta lúc đầu lạnh lùng và không muốn giúp đỡ cậu, nhưng rồi đã nhìn thấy cậu khóc rất thảm thiết mà cũng mền lòng : "Hazz mặc dù ta không muốn dính dáng đến ngươi. Nhưng mà chắc có lẽ không được rồi ! Bởi vì đây là duyên số mới để ta gặp ngươi...Vậy nên ta buộc lòng phải giúp đỡ ngươi...".

Lão Đạo Sĩ nghe đến đây mà cảm thấy rất vui, ông giờ cảm ơn lão già đó tới tấp. Rồi cậu đã được ông già đó dìu lên, sau đó đưa cậu lên trên vai để cõng cậu đi. Lão Đạo Sĩ suy nghĩ :

"Mình không ngờ ông ta lại mạnh đến nỗi có thể nhất một người đàn ông trưởng thành lên như vậy...

Nhưng thôi mặc kệ đi. Bởi vì bây giờ việc mình còn sống và được giúp đỡ là được rồi. Còn những việc còn lại thì mình sẽ tính sau..."

Sau một khoảng thời gian đi trên con đường dài, bọn họ giờ đã đến nhà của Ông Lão. Ông ta đặc cậu lên bàn mà lên tiếng : "Mặc dù ngươi đã được cứu nhưng tính mạng của ngươi thì lại đang gặp nguy hiểm. Bởi một khi chất độc kia lan khắp cơ thể ngươi thì ngươi sẽ chết !"

Nghe đến đây Lão đạo sĩ cảm thấy rất buồn, ông không biết mình phải làm gì để cứu bản thân mình, giờ ông lên tiếng : "Phải tôi biết mình sắp chết rồi ! Vậy nên tôi có thể nhờ ông giúp tôi một việc được không ? Đó là đưa giúp tôi người đàn ông này về, rồi sau khi tôi chết thì hãy chôn tôi cùng cậu ấy..."

Lão già đó rơi vào trầm tư một lát lâu, rồi cũng lên tiếng : "Hưa thật may mắn cho ngươi là vì hai ta gặp nhau là vì có duyên với nhau, vậy nên ta không thấy ngươi chết mà không cứu được..."

Lão Đạo Sĩ nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng khó hiểu ông lên tiếng : "Vậy ý của ông là sao ? Không lẽ nào ông có cách cứu tôi sao ?"

Người đàn ông kia giật đầu mà đáp :

"Phải ta có cách để cứu ngươi. Nhưng mà nếu ngươi muốn được sống tiếp thì phải giúp ta một việc, không thì khi ta cứu ngươi mà ngươi thất hứa thì loại thuốc giải sẽ biến mất, và lúc đó ngươi sẽ chết !"

Lão Đạo Sĩ cảm thấy vô cùng tò mò về việc mà người đàn ông kia đã nói, và không biết rốt cuộc ông ta cần mình giúp về điều gì. Vậy là cậu đã hỏi ông ta :

"Vậy ông cần tôi giúp ông việc gì hả ?"

Ông ta bấy giờ trả lời cậu rằng :

"Việc gì à ! Đó là ta cần ngươi giết chết giúp ta một người. Hơn hết ngươi đó không là ai, mà là kẻ luôn bênh cạnh ngươi. Và luôn trợ giúp ngươi... Bởi vì ta đã luôn có một mối hận thù với hắn..."

Nghe đến đây mà Ông Lâm đã tự hỏi rằng :

"Không lẽ nào là Trạch Ma chăng ?"

Lão già kia bấy giờ giật đầu mà lên tiếng :

"Phải chính là lão ta ! Và ta đã có một mối hận thù với hắn vô cùng sâu đậm về hàng chục năm về trước...

Vì vậy ta luôn câm hận hắn và muốn giết chết hắn. Vậy nên nếu ngươi giúp ta giết chết hắn thì...

Ta sẽ giúp ngươi trở lại bình thường..."

Lão Đạo Sĩ nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng do dự, bởi vì ông đã mang ơn hắn rất nhiều thì làm sao có thể làm chó phản chủ được. Nhưng rồi sut nghĩ một hồi lâu ông đã tự nói với bản thân mình rằng :

"Thôi mặc kệ vậy ! Vì cứu bản thân mình, nên mình sẽ giết chết hắn ta. Dù gì thì hắn ta cũng đang lợi dụng mình thôi ! Và ân nhân sao ? Hưa hắn không xứng đáng là ân nhân của mình...Bởi vì chỉ khi giết hắn thì mình mới có thể cứu được bản thân mình..."

Nói rồi cậu đã đồng ý với những gì mà lão già kia đưa ra, ông ta cười rồi đáp :

"Phải cậu suy nghĩ như vậy là rất đúng đắng, và giờ tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi cơn đau của chất độc kia, và khi nhiệm vụ hoàn thành thì tôi sẽ hoá giải hết độc tố cho cậu..."

Giờ đây một cơn gió lạnh đã thổi đến, điều này đã làm cho Lão Đạo Sĩ bình phục trở lại ông đã cử động được mà không còn cảm thấy đau đớn nữa giờ đây ông quỳ xuống nói : "Cảm ơn ông rất nhiều ! Và tôi sẽ làm theo gì những gì mà ông đã yêu cầu..."

Lão ta đã đỡ cậu dậy với nụ cười nham hiểm trên môi mà nói : "Giờ thì ta sẽ bắt đầu trả thù ngươi Trạch Ma, kẻ đã làm ta phải chịu nhiều sự đau đớn trong nhiều năm qua. Hơn hết ngươi sẽ cảm thấy đau gấp trăm lần khi bị người mình tin tưởng nhất lại phản bội mình HáhhhhaHà..."