Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 70: Tôi muốn ở cùng em




Sau một ngày trời ở lại, chính Cố Y Thư cũng không hiểu tại sao phải ở lại chỉ để thực hiện theo dõi. Bệnh tình của cô thì cô hiểu nhất, cô vẫn là muốn trở về khu phòng trọ đã thuê.

Nơi khu phòng ngột ngạt, Cố Y Thư đảo mắt nhìn xung quanh. Cô không quen thuộc nơi cảm giác áp bức bí bách này. Thế là buông kim tiêm xuống bắt đầu rời khỏi phòng.

Vừa bước ra ngoài, đã có vài người phụ nữ ăn mặc nghiêm chỉnh phong thái như những vệ sĩ đứng canh bên ngoài. Trông thấy Cố Y Thư, tất cả đều lập tức cúi đầu.

“Không biết cô Cố muốn đi đâu?”

Cố Y Thư đảo nhìn qua một loạt, phần nào đoán là người của Thẩm Triết Quân để lại.

“Tôi muốn trở về nhà.”

Bọn họ nhận lệnh, lập tức gật đầu ngay. Cũng không hề giam lỏng, vài người phân bố được sắp xếp chỉ để hộ tống Cố Y Thư trở về. Dường như bọn họ đều vây quanh bao phủ che lại, như thể sợ cô phải chứng kiến được điều gì đó.

Cố Y Thư ngạc nhiên, sao Thẩm Triết Quân phải làm như vậy?

Thật ra chỉ khi tiếp xúc người khác giới khoảng cách gần Cố Y Thư mới phải thấy sợ hãi. Nên giờ bản thân cô thấy rất ổn. Trừ một số trường hợp là muốn cố tình tiếp xúc với cô, hoặc dùng một số hành động mang tính chất bạo lực.

Bọn họ dàn hàng chỉ để hộ tống Cố Y Thư lên xe. Nhất thời khiến toàn bộ những người khi hiện diện tại nơi đó đều không khỏi ngoái đầu nhìn cô một cách đầy tò mò. Như thể vừa chứng kiến một ngôi sao nữ hay minh tinh nổi tiếng nào đó.

Mà cũng vì ánh mắt tò mò, khiến Cố Y Thư cũng rơi vào trạng thái căng thẳng.

Rất nhanh đã có một chiếc xe hộ tống chỉ để trở Cố Y Thư về lại khu vực phòng đã được thuê.

Vừa bước vào, Cố Y Thư cảm tưởng như chính bản thân đã thoát khỏi lồng giam và mấy chục kiếp nạn vậy. Cô gái nhỏ lập tức đóng cửa.

Nơi khu phòng quen thuộc khiến Cố Y Thư không hề cảm thấy gò bó nữa. Vừa trở về, cô gái nhỏ lao vào tắm rửa sơ. Khi này mới nhìn phần đầu được băng bó, Cố Y Thư mới đưa tay lên xem thử rồi tháo đi. Là một vết thương trên trán.

Tại sao lại có vết thương này thì thật sự Cố Y Thư không nhớ gì nữa.

Lựa ra một chiếc váy thoải mái rồi thay ra. Sau đó liền tiến đến giường, rơi vào giấc ngủ.

Khi này, ngay khi hộ tống Cố Y Thư trở về khu phòng, những vệ sĩ đã lập tức báo cáo lại với Thẩm Triết Quân.

Người đàn ông đang làm việc, nhưng cũng chẳng có tâm tình làm việc là mấy khi nghe mấy lời khai báo kia. Sự tập trung, toàn bộ đều dồn hết vào Cố Y Thư.

Vào buổi chiều, vừa kết thúc công việc thì Thẩm Triết Quân cũng ra lệnh cho người lái đến tòa nhà nơi Cố Y Thư đang sinh sống.

Người đàn ông bước lên số phòng nơi cô ở, đưa tay gõ cửa.

Nếu như là bình thường, thì chắc chắn Thẩm Triết Quân có thể mua đứt cả cái tòa nhà này rồi xông vào phòng của Cố Y Thư. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, hiện tại thì hắn không làm thế.

Cố Y Thư vốn trong giấc ngủ nhưng lại không hề sâu, bởi vì bản thân từ lâu đã tự xây phòng thủ. Hễ cứ bước vào giấc ngủ, là cô lại gặp ác mộng. Cứ thế liên tiếp hành hạ, khiến cô chẳng thể nào mà ngủ được.

Thế là cô có suy nghĩ đến việc dùng thuốc an thần, cô lại muốn sử dụng nó.

Nhưng ngay lúc này đã nghe tiếng gõ cửa.

Trong lòng dần sản sinh sự cảnh giác. Cố Y Thư hiếm bạn bè, cũng chẳng có ai là quen đến mức sẽ đến nơi đây. Vì thế trước khi mở cửa, đã phải nhìn qua ống kính nhỏ nơi cửa phòng.

Trông thấy Thẩm Triết Quân, bản thân ngay lập tức ngạc nhiên. Người đàn ông này vì cái gì mà đến đây?

Thế là cô đứng ngây ra.

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, Thẩm Triết Quân đứng bên ngoài vô cùng kiên nhẫn.

Sau cùng Cố Y Thư quyết định mở, bởi người đàn ông hiện tại chính là vị kim chủ của cô. Hắn có tiếng nói, cô cũng không lá gan mà cản được.

Cửa vừa mở, Cố Y Thư liền ngẩng nhìn người đàn ông. Cô mặc độc một chiếc váy đơn giản màu trắng kem, để lộ đôi chân trắng ẩn sau lớp váy. Gương mặt cũng nhợt nhạt ngẩng nhìn, mái tóc bù xù. Lớp băng gạc trên đầu cũng được gỡ từ lâu, thấy được vết thương trầy xước trên trán đã khô lại và đóng mảng.

Còn Thẩm Triết Quân lại trong bộ âu phục đắt tiền sang trọng, một thân khí thế ngời ngời ở trước mặt.

Cố Y Thư hắng giọng, rồi liền ngẩng đầu nhìn.

“Không biết ngài Thẩm kiếm tôi có việc gì?”

Thẩm Triết Quân nhìn cô, rồi đảo mắt nhìn vào căn phòng nhỏ. Hắn lên tiếng yêu cầu, giọng nói trầm thấp.

“Tôi muốn ở lại đây.”

Cố Y Thư ngạc nhiên mà nhìn hắn, Thẩm Triết Quân sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức ở trong một căn hộ mà nó còn chẳng thể bằng diện tích phòng ngủ của khoan phòng biệt thự hắn đó chứ?

Nhưng rồi, sau đó Thẩm Triết Quân lần nữa lặp lại câu nói. Lần này đã nhẹ nhàng hơn một chút, cũng bắt đầu mang tính thỏa hiệp.

“Tôi muốn ở lại đây cùng em, có được không?”