Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 69: Lời đề nghị




Thẩm Triết Quân vẫn im lặng, vì trên căn bản người đàn ông vốn không biết nên phải trả lời như thế nào. Như thể đối diện với cô giờ phút này, người đàn ông rơi vào trạng thái dâng tràn đầy sự tội lỗi.

Nhìn về hướng Cố Y Thư ngồi trên giường, Thẩm Triết Quân di chuyển lại gần thì cô gái nhỏ đã có biểu cảm hoảng sợ trên gương mặt. Nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Hành động trốn tránh vốn chỉ rất nhỏ, nhưng hoàn toàn lọt hết vào tầm mắt của hắn.

Nghĩ lại những lần trước đây đã không ít lần ép buộc cô làm những hành động thân mật, có lẽ khi đó cô đã thật sự rất khó chịu.

Cố Y Thư lần nữa lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ chỉ bởi vì không nhận được sự hồi đáp của hắn.

“Ngài Thẩm, ngài nghĩ sao về lời đề nghị… Ngài…”

Nhưng lời chưa dứt, cô lập tức lại ngạc nhiên khi trông thấy hành động bất ngờ của hắn.

“Ngài muốn làm gì?”

Thấy sợi dây truyền nước trên mu bàn tay của cô có chút lệch, người đàn ông vươn tay muốn chỉnh lại. Nhưng không nghĩ vì chút hành động này Cố Y Thư đã tức khắc rụt tay lại ngay lập tức. Mà ngay khi thực hiện xong, cô cũng nhận ra hành động này của mình.

Dường như sau sự việc xảy ra vào buổi trưa, đã khiến Cố Y Thư trở nên đề phòng cảnh giác bất kỳ thứ gì lại gần.

Chút sự phản kháng của Cố Y Thư, khiến Thẩm Triết Quân nhất thời không biết nên làm gì, nhưng thứ xúc cảm đau lòng cứ thế nhói lên. Chưa bao giờ người đàn ông nghĩ chính bản thân hắn lại sẽ chỉ vì những điều phản kháng nhỏ nhặt mà làm cho lồng ngực lẫn trái tim chính mình trở nên đau đớn quặn thắt như thế.

Lời của vị bác sĩ tâm lý vang lên bên tai.

“Ngài phải khiến cô ấy tin tưởng ngài.”

Dường như người đàn ông vẫn còn lý do để Cố Y Thư có thể dựa vào. Nếu đã như thế, thì cứ trực tiếp dựa vào điều đó là được. Cố Y Thư chẳng phải vẫn cần sự giúp đỡ của hắn sao.

Ở hiện tại, Thẩm Triết Quân sẽ dựa vào điều đó, muốn từ từ mở đi lớp phòng thủ của cô.

Người đàn ông ngồi trên ghế, đáy mắt tĩnh lặng tựa biển sâu nơi đáy đại dương. Hắn cất giọng trầm ổn, thanh âm trầm thấp lại dễ nghe vô cùng. Như thể dùng hết thảy tâm tư trong lòng để mà nói ra.

“Em bảo muốn phục vụ tôi, muốn tôi giúp đỡ điều tra. Vậy chút hành động né tránh trước mặt là gì đây?”

Cố Y Thư ngẩng nhìn hắn, không thể phủ nhận bản thân đã sớm sinh sự đề phòng lớn như thế. Nhưng cô biết, ngoài hắn ra sẽ chẳng ai có thể giúp cô.

Cô muốn hắn giúp, thì phải nghe lời hắn.

Thẩm Triết Quân đưa bàn tay người đàn ông lại gần cô, kiên trì nói, giọng điệu mềm mại hơn vài phần. Như thể dùng hết thảy tâm tư trong lòng cũng như gom nhặt sự dịu dàng mà trước đó chưa từng tồn tại để nói ra.

“Đưa tay của em đây.”

Cô gái nhỏ nhìn người đàn ông, rụt rè đưa tay, động thái run rẩy khiến người đàn ông thêm đau xót. Ngay khi nắm được bàn tay nhỏ, Cố Y Thư đã vì căng thẳng mà nhìn chăm chăm muốn xem người đàn ông sẽ làm gì. Chỉ là không nghĩ hắn liền tỉ mỉ chỉnh lại ống tiêm, rồi nhìn về hướng vết thương, cẩn thận xem xét.

Thẩm Triết Quân lấy ra một hộp thuốc, nhìn về mấy vết thương đang băng trên tay.

Mà ngay cả Cố Y Thư cũng không hề nghĩ khi rơi vào thứ ảo giác kia, cô lại tự hành hạ bản thân mình như thế. Hình như, phía trên đầu giờ phút này cũng hiện chút cảm giác đau nhói. Cô còn tự làm đầu mình bị thương.

Căn phòng lan tỏa mùi thuốc không mấy dễ ngửi, đâu đó trưng biện vài cây xanh để giúp tâm trạng của Cố Y Thư trở nên thoải mái bớt căng thẳng hơn.

Đến khi xem xét vết thương ở hai bàn tay xong, Thẩm Triết Quân cuối cùng cũng căng thẳng buông ra. Hắn căng thẳng bởi vì sẽ sợ làm cô đau, hoặc là hành động sẽ khiến cô sợ hãi. Nhưng xem ra, Cố Y Thư vẫn rất ổn.

“Về vấn đề trao đổi, chỉ cần em nghe lời tôi là được. Sau này sẽ không bắt ép dùng thân thể nữa.”

Cố Y Thư nhìn người đàn ông một lúc lâu như thể không tin, hướng nhìn nơi bàn tay dán vết băng keo. Gật đầu mà chấp thuận.

“Mong ngài đừng rút lời.” Nghĩ đến đây, cô gái nhỏ hơi nhếch khóe môi, đã là nhà tài phiệt lớn chắc chắn sẽ không rút lời với cô đâu.

Giữa cả hai người, thật sự vẫn còn thứ khoảng cách quá lớn. Khi mà chính Thẩm Triết Quân vốn đã kiêu ngạo ở thứ vạch đích sẵn, bây giờ lại phải từng bước leo lên chỉ để có thể muốn hiểu sâu về cô hơn.

Cố Y Thư nhìn xuống lòng bàn tay vừa được xem xét vết thương lại. Sau đó chậm rãi nhàn nhạt cất lời.

“Cảm ơn ngài.”

Một câu cảm ơn thể hiện sự khách sáo, để cho biết Thẩm Triết Quân hiện tại trong lòng cô gái nhỏ vẫn chưa là gì cả.

Nhưng sự hiện diện của Cố Y Thư trong lòng người đàn ông, lại cứ ngày một lớn dần. Dường như không có dấu hiệu giảm.