Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 15: Bữa tối




Cuộc hôn nhân của Thẩm Triết Quân cùng Cố Nhã Hân trên giấy tờ nhưng lại rất mực được ông Thẩm Trì Dã coi trọng. Bởi năm xưa, mạng sống của ông đều do Vân Hạ Tuyết cứu lấy.

Chỉ có điều, đến giờ đó là thứ giao tình cần thiết phải có giữa hai gia tộc. Thẩm Trì Dã biết Vân Hạ Tuyết đã qua đời, điều đó càng khiến ông áy náy về việc thực hiện hôn sự.

Đó là suy nghĩ của Thẩm Trì Dã, tiếc thay ông lại chẳng hay, Vân Hạ Tuyết qua đời, đều do một tay người nhà họ Cố làm ra. Thậm chí để đạt mục đích liều mình bảo Cố Nhã Hân mới thật sự là con ruột, mới chính là người đủ khả năng để tiếp tục cuộc hôn nhân này.

Ngay khi về nước sau chuyến công tác, trong một buổi tối Thẩm Trì Dã liền trực tiếp liên hệ cùng người nhà họ Cố. Mục đích chính là tổ chức bữa ăn nhằm gắn kết.

Cố Nhã Hân hay tin, thực hiện việc ăn mặc rất sang trọng. Trước đó muốn tìm cách liên lạc với Thẩm Triết Quân nhưng căn bản bất thành, lần này Thẩm Trì Dã về nước, đây chính là cơ hội để tìm cách tiếp cận với người đàn ông đó.

Người xứng đáng với Thẩm Triết Quân, chỉ có thể là cô ta.

Trời vào xẩm tối, toàn bộ người hầu Thẩm gia đã thực hiện trang trí lần lượt quét dọn. Bắt đầu bày biện rất nhiều món ăn lên bàn

Không lâu sau, người nhà Cố gia đã có mặc.

Cố Nhiệm cùng người vợ lẻ Thư Kì bước vào. Cả hai ăn mặc khá sang trọng, vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp. Đi bên cạnh là Cố Nhã Hân xinh đẹp ngời ngời.

Một bàn ăn sang trọng, sáu người cứ thế quây quần trên bàn. Lạc Ân tầm mắt nhìn sang người nhà Cố gia, bởi đây là do Thẩm Trì Dã yêu cầu. Thẩm Triết Quân vì tôn trọng cha nên không hề từ chối mà xuất hiện tại bữa ăn.

Cố Nhã Hân bày ra điệu bộ e ngại, ngồi đến vị trí ghế bên cạnh Thẩm Triết Quân. Chỉ có điều, ánh mắt Lạc Ân khá ngạc nhiên. Rất lâu sau, bà liền chủ động lên tiếng.

“Chẳng phải Cố gia còn Cố Y Thư sao? Sao tôi lại không thấy con bé hiện diện tại đây.”

Thực ra khi nghe nói đến việc mời người Cố gia, Thẩm phu nhân chính là mong đợi được gặp lại Cố Y Thư. Vậy mà bà lại không thấy, liền sinh ra cảm giác hụt hẫng vô cùng.

Bầu không khí bất giác trở nên gượng gạo. Người Cố gia từ mặc Cố Y Thư, nhưng chỉ bọn họ mới hay. Bên ngoài vẫn chẳng ai rõ về điều đó. Bởi là chuyện trong gia đình, Cố Nhiệm không ngốc đến mức đem Cố Y Thư ra, điều đó chẳng khác nào đem đá tự đập vào chân, làm giảm danh tiếng của Cố gia.



Cố Nhiệm hắng giọng, trong đầu vẫn đang nghĩ liệu nên phải trả lời như nào. Nhưng rồi chỉ thấy Cố Nhã Hân ra hiệu, cô ả trực tiếp lên tiếng trả lời thay.

“Thưa bác, thực ra dạo này em ấy khá bận, nhất là thời điểm về đêm thì em ấy rất ít khi sẽ về nhà. Nên mọi người phần lớn đều thông cảm. Con cũng mong mọi người thông cảm vì em ấy không thể hiện diện ở đây giờ phút này. Ai cũng đều có công chuyện riêng.”

Là một lời giải thích, nhưng không khác gì đang nói bóng gió Cố Y Thư không đoan chính như tin đồn. Một nữ nhân lại bận về đêm, không về nhà, rõ ràng đều có ẩn ý.

Thẩm Triết Quân không nghĩ nhiều, nhưng đáy mắt cũng lạnh đi vài phần khi nghe câu đó. Biết rõ Cố Nhã Hân là cố tình, nhưng chính người đàn ông cũng không ngăn được cảm giác khó chịu.

Chỉ có Lạc Ân hơi cau mày, bà phần nào hiểu ý tứ. Chẳng khác gì đang hạ thấp Cố Y Thư xuống và nâng cô ta lên vậy. Về điều này thì bà thật sự không thích. Ở trong cái giới thượng lưu, đối diện với những người nhiều bộ mặt. Chẳng lẽ ngay cả mấy trò vặt vãnh hạ rồi nâng người căn bản này bà cũng không biết sao?

Không khí bàn ăn, cứ thế mà trở nên gượng gạo.

Chỉ có Thẩm Trì Dã vẫn chẳng hay, ông không quan tâm ra lệnh. Buổi ăn liền tiếp tục.



9 giờ tối. Văn phòng làm việc của Cố Y Thư vẫn sáng đèn. Mọi người sớm đã kết thúc công việc trở về, duy vẫn hình bóng cô gái nhỏ miệt mài tìm kiếm tư liệu trên máy tính.

Luật sư năm đó phụ trách phần di chúc của Vân Hạ Tuyết là một người đàn ông tên Duật. Chẳng hay vì sao đang làm việc và đạt danh tiếng vang xa vô cùng, nhưng lại đột ngột rời đi.

Chỉ cần có thể tìm được luật sư đảm nhiệm phụ trách. Cố Y Thư hoàn toàn có thể lấy lại 50% cổ phần sở hữu của tập đoàn. Nhưng căn bản điều đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Giờ chỉ có một cách duy nhất, tìm lại các mối liên hệ năm xưa. Đó chính là những người từng làm việc và đi theo nhà họ Vân.

Chỉ là, không lâu sau lại nghe tiếng cửa mở. Một thân ảnh quen thuộc cao ráo bước vào. Cố Y Thư hơi ngẩng đầu, dường như là sự xuất hiện quá quen thuộc.

Người vừa bước vào là Giang Thiệu Văn, cũng chính là người đã cứu Cố Y Thư sau đợt xém bị thất thân giữa một lũ người mất nhân tính.