Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 14: Thương lượng về mối quan hệ




Đến khi trở ra, trên người đã một bộ đồ chỉnh chu. Tâm trạng sớm khôi phục về thường ngày. Chỉ có điều, lại ngạc nhiên khi thấy Thẩm Triết Quân đã sớm tỉnh lại, tầm mắt lạnh nhạt hướng về phía cô.

Trời bên ngoài lúc này vừa hửng sáng, những hạt tuyết vương trên cửa sổ sớm đã tan, chỉ còn vệt nước mờ vương nơi khung cửa.

Cố Y Thư nhìn người đàn ông, đưa tay chỉnh lại bộ đồ trên người, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp.

“Anh rể.”

Ngẫm lại một lúc, Cố Y Thư chợt nhận ra không thể gọi bằng anh rể được. Mặc dù thật sự trông rất thú tính, chẳng khác nào việc cô cùng với hắn đang ngoại tình cả. Nhưng nếu để nói chính xác, Cố Nhã Hân lẫn Thẩm Triết Quân vẫn chưa là vợ chồng chính thức, cô lại càng không có lý do gì để phải sợ.

Ban đầu là chọc tức Cố Nhã Hân nên lên giường, nhưng nếu thật sự được hời đến mức này, cô phải cần đến việc mượn tay hắn. Bởi người đàn ông này ngay từ đầu đã không hề đơn giản, được hắn để mắt đến, có lẽ chính là phúc phần để giúp cô đẩy nhanh tiến độ.

Mối quan hệ của Cố Y Thư và người đàn ông này đã thay đổi rồi. Cô chính là tình nhân của hắn.

“Ngài Thẩm, tôi nghĩ chúng ta cần phải thương lượng về mối quan hệ này.”

Cố Y Thư đã sớm nghĩ đến việc phải nói rõ ràng mối quan hệ, nhưng cô không có cách liên lạc với người đàn ông này. Còn việc đêm qua, cô chẳng thể tỉnh táo để nói chuyện với hắn. Bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.

Thẩm Triết Quân khẽ nhướng mày, một sự hứng thú dâng lên nơi đáy mắt chẳng hề che dấu. Hắn cất giọng, thanh âm khàn đặc.

“Cô nghĩ cô có tư cách gì để lên tiếng thương lượng với tôi?”

Cố Y Thư im lặng một lúc lâu, hướng nhìn lên phía giường, tấm chăn trắng vài nơi nhăn nheo, còn vẩn đục thứ “hỗn dịch” của trận hoan ái mãnh liệt đêm qua.

“Tôi nghĩ, cái gì cũng phải rõ ràng. Gái bao muốn lên giường thì cần tiền. Còn Cố Y Thư tôi, căn bản cũng phải cần lợi ích. Tôi quả thực không có tư cách, nhưng rõ ràng trong mối quan hệ trên giường tôi với anh chính là ngang hàng. Đừng cho rằng anh là một kẻ giàu có, tôi liền chỉ biết im lặng để anh tùy tiện làm gì thì làm.”

“Anh muốn thân thể tôi, cũng như anh mong muốn. Đêm qua tôi liền có mặt trên giường tại đây. Nhưng bản thân tôi, vẫn chưa được thứ lợi ích gì từ anh. Ngài Thẩm à, chẳng lẽ anh chỉ là một kẻ chỉ biết ăn rồi thôi hay sao?”

Càng nói, ánh mắt càng chắc nịch kiên định nhìn về hướng người đàn ông chẳng hề sợ hãi. Hắn vẫn trong cái bộ dáng cao thượng lưng dựa thành giường, chỉ có lấy tấm chăn che đậy phần thân dưới, lộ ra thân trên săn chắc mê người vô cùng. Chỉ là Cố Y Thư giờ phút này chẳng rảnh rỗi đến mức để tâm đến những điều đó.



Người đàn ông như nhận ra gì đó, hắn yêu cầu trò chơi, giờ đạt mục đích nữ nhân trước mặt liền lên giọng. Rõ ràng chẳng có chút động thái gì là sợ sệt.

Rất lâu sau, người đàn ông mới khinh bỉ chậm rãi buông ra một từ.

“Được.”

Chỉ là trò chơi, Thẩm Triết Quân hắn lại chẳng ngại. Ở đây, dù là gì đi nữa. Kẻ chiếm ưu thế vẫn luôn là hắn, từ đầu đến cuối vẫn luôn là như thế. Đường đường là Thẩm Triết Quân cao cao tại thượng, sao có thể mà chịu thua thiệt?

Dù gì, so với Cố Y Thư hiện tại và Cố Y Thư của đêm qua. Rõ ràng hắn lại thích bộ dạng ngoan ngoãn khi ở dưới thân hắn hơn.

Người đàn ông đứng dậy rời khỏi giường. Tấm chăn trên cơ thể rớt xuống lộ ra toàn bộ cơ thể mà chẳng hề ngượng ngùng che đậy. Chỉ thấy vươn tay, lấy trong túi quần chiếc ví da cao cấp ra một tấm danh thiếp.

“Điền nội dung yêu cầu, sau khi xong thì trực tiếp liên hệ qua thông tin trên tờ giấy này.”

Cố Y Thư nhận lấy tấm thiệp, có cả số điện thoại và địa chỉ. Nhưng rồi sau đó liền nhét lại tấm danh thiếp vào tay người đàn ông.

“Không cần thứ vô dụng này, chỉ cần khi nào tôi muốn nhờ anh giúp đỡ. Anh có thể sẵn lòng giúp tôi, chỉ như thế là đủ. Tôi tin, việc mà tôi nhờ chỉ là việc nhỏ, chắc chắn sẽ không thể làm khó ngài Thẩm.”

Vừa dứt câu, Cố Y Thư xoay người rời khỏi phòng. Cũng chẳng hề quay đầu lại nhìn, cứ thế một đường rời đi.

Ngay khi rời khỏi, Cố Y Thư đã khoác lên người chiếc áo khoác trùm kín lại. Hàng thang máy di chuyển xuống tầng thấp nhất, tiếng nhạc inh ỏi cuộc vui chơi vẫn vang lên vô cùng đinh tai nhức óc. Cô rời khỏi thang máy, một đường bước thẳng khỏi nơi sang trọng này.

Nơi đây chỉ dành cho những kẻ sinh ra ngậm thìa vàng, thích hưởng thụ. Cố Y Thư chẳng thể thích nghi nổi. Dù gì, cái phòng của người đàn ông đêm qua, vẫn thật sự khiến cô khá thoải mái vì yên tĩnh. Ngay cả góc xây dựng cũng lựa khu vực trung tâm thành phố về đêm.

Cố Y Thư quen thuộc hướng đến nhà thuốc, không ngần ngại mua một vỉ thuốc tránh thai. Người bán thuốc nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, vậy mà đã nhận ra Cố Y Thư trong lời đồn.

Trong đầu vài suy nghĩ không hay hiện lên, chung quy cũng đều là chê trách. Cố Y Thư cũng thấy được cái ánh mắt phán xét đó, nhưng một chút cũng chẳng để tâm. Cuộc sống này của của cô, hà cớ gì phải nghĩ xem bọn họ nghĩ gì.