Anh đang ăn, chợt hơi nghẹn họng, Engfa cũng sớm đã phát hiện thứ từ trường quái dị đang bùng bục xuất hiện, nó mau lẹ chui đến bên người Thời Niên Yến, vai chính mấy giờ nhìn không thấy, Cẩn Ngọc Trì, cậu thiếu niên yếu ớt trong mắt anh lúc này đã có dáng vẻ gần như ác linh, đỏ đậm cùng đen ám sắc, dường như mang hiệu ứng đặc biệt, chỉ mình anh cùng Engfa biết.
'..... lạnh gáy' Anh bình luận.
Đặc biệt.... ghê rợn, hay chúng ta che chắn Cẩn Ngọc Trì đi nha? Engfa run bần bật đưa ra đề nghị, trộm nhìn thoáng ra Cẩn Ngọc Trì đã hắc hóa, oán hận sâu sắc cỡ nào mới tạo nên những thứ máu đen như vậy, không khí lạnh bao hạ không gian phòng ăn.
Ấm áp sắc vàng của đèn giờ khắc này chập chờn bất thường, Cẩn Ngọc Trì càng tiến gần về phía Thời Niên Yến, ánh đèn càng thêm phần nhảy múa.
"Quản gia!" Trần Cửu hét toáng lên.
Bàn tay trắng bệch của Cẩn Ngọc Trì khựng lại nơi không trung, giọt nước tóc tách nhiễu nhão nhỏ xuống bát chén Thời Niên Yến, anh sắc mặt nhợt nhạt đi vài phần. Cúi khẽ tránh đi ánh mắt oán hận của thiếu niên, tự nhiên động đũa, từng chút há miệng ăn xuống thức ăn bị bao phủ bởi tạp chất khó thấy.
* Uc.
,Ọe!!! Âm thanh đồng lúc với khi anh hoàn toàn nuốt xuống thức ăn, Engfa thật biết cách kéo lên cảm giác nhờn nhợn tại cổ họng, Thời Niên Yến vẻ mặt từ trắng bệch đến khó coi, anh nắm chặt đôi đũa.
Cẩn Ngọc Trì dán đến gương mặt mình, cười khẽ xinh đẹp, nhưng ở cái bộ dạng xấu xí bởi vì thiếu máu, cùng với đôi mắt sâu hoắm, một hố đen vô tận, không hề có tròng mắt, Thời Niên Yến càng sợ vẻ mặt của Cẩn Ngọc Trì.
Anh nhắm rồi lại mở mắt, mồ hôi lạnh tràn đẩy sau lưng, tinh điểm dấu vết ở chóp mũi khẽ nhỏ giọt lên trên mu bàn tay Cẩn Ngọc Trì, thiếu niên khàn khàn giọng, từ âm ti vang " Tên giả dối.... anh, thấy - tôi"
Oa ahhhhh
Kít ----- !!!Sam!!"?" Trần Cửu đang mắng quát quản gia sai sử người mau sửa lấy nguồn điện, nghe thấy tiếng động thì đình chỉ hành vi, ngó đến anh, tựa như nghi ngờ, Trần Cửu hỏi " Niên Yến, anh bị làm sao vậy? "
Tiếng nói lắp bắp, anh nắm chặt bàn tay thoáng run lên, cười gượng một tiếng " Ha.... haha, không.... anh ăn no rồi, anh muốn đi rửa mặt, đi trước"
Tran Clu " ?"
Sao vậy?
Tran Clu da da Tran Hi.
Chỉ nhận lại cái lắc đầu mờ mịt từ em trai, cả hai trầm ngâm nhìn bóng lưng anh lắc lư rời đi.
Thật sâu, Cần Ngọc Trì hơi nghiễn chặt cánh môi, đôi mắt thay thế bởi oán hận mà chẳng nhìn được cảm xúc thật, cậu có chút nghi ngờ rằng anh nhìn thấy được cậu, nếu không.....
Nếu như là như vậy, anh ấy có hối hận?
Cần Ngọc Trì ôm một mối lo không tên, nên hận hay không hận, rất nhiều rất nhiều cảm xúc, trăm mối ngồn ngang đem cậu hận đến muốn mất đi thần trí. Cậu bước từng bước dò xét Trần gia, quen thuộc lại xa lạ kiển trúc,
Cẩn Ngọc Trì từng ghé qua vài lần, nhưng kí ức của cậu lúc này chẳng rõ ràng là bao.
Theo sợi dây liên kết vô hình, có lẽ là yêu, là thần dao cách cảm, cũng là hận, là kẻ thù hại cả nhà họ Cẩn cậu, Cẩn Ngọc Trì tìm thấy Thời Niên Yến rồi.
Tiếng nôn khan trong phòng vệ sinh, Thời Niên Yến cong lưng ói tất cả thứ có trong bụng ra cả, sóng lưng từ trước kia thẳng thắn cứng cáp, giờ khẽ run rẩy lên theo từng đợt co quắp trong dạ dày, bỏng rát cổ họng càng thêm khó chịu.
Che chắn đauuu Engfa kéo kéo kí chủ muốn thuyết phục anh đồng ý nó mở ra công năng che chẳn cảm giác, cứ tiếp tục giày vò cơ thể, tinh thần cũng mau tàn tạ theo chứ tỉnh táo cái ...., tiểu hệ thống mau khóc thành tiếng rồi, nó thút thít muốn anh đừng quật cường như thế, nhưng kí chủ đã quyết, chẳng thể khuyên can.
' Chỉ như thế.... sao bằng điều Cẩn Ngọc Trì chịu?'
Engfa lúc này đã sớm không nhịn được, nó phát ra âm thanh thô thiển học từ nhân loại, mắng Thời Niên Yến ***, anh ta là vai chính, vạn nhân mê! Anh chịu khổ làm gì, cho đến lúc anh ta trọng sinh, điều anh chịu chẳng đáng!
Thời Niên Yến phun trong miệng dịch nhờn, dùng mu bàn tay lau miệng, có vẻ nôn đi trong bụng khiến anh nhẹ nhàng đi, vừa mới ăn được một chút đã thành công cốc, còn muốn mắng, nhưng Thời Niên Yến đã dỗ dành nó
' Đừng học mấy lời thô tục đó, anh ổn '
Engfa mắt cá chết Éo
Thời Niên Yến: :(....
Hệ thống đáng yêu nhà anh học hư mất rồi.
Cùng với hệ thống bực mình, vẫn có Cần Ngọc Trì ở đây.
Than ôi, tận tay dưỡng mấy năm thịt đã một tháng cút mất, bảo sao không cay cơ chứ, Cẩn Ngọc Trì mặt xấu xí, nay tức giận càng tiêu thăng lên đến đỉnh điểm.
Tiếng nước róc rách chảy, Thời Niên Yến cúi khẽ lưng để rửa mặt, nước mát lạnh rửa đi dơ nhớp, anh chống hai tay mình trên bồn rửa, tích tháp nước từ cằm và chóp mũi, sợi tóc ngoan mềm cũng thấm ướt vài phần. Chợt, Thời Niên Yến ngẩng đầu nhìn vào gương, sở giác ra có ánh mắt nghiền ngẫm đang nhìn chằm chằm, mơ hồ tầm nhìn của anh bị nhòe bởi nước, rõ ràng hơn khi, gương mặt Cẩn Ngọc Trì xuất hiện.
Thời Niên Yến " ....... "
Eh? Engfa chớp mắt.
Nhìn kí chủ đứng yên không la không hét toáng lên, nó có chút ngoài ý muốn.
Bởi chính nó cũng bị Cần Ngọc Trì dọa sợ hảo sao?!
Kí chủ? Engfa khẽ gọi, chỉ thấy trước mắt tiểu hệ thống trượt xuống, vì trên vai anh, nên tầm nhìn cũng theo cơ thể ấy thay đổi, Thời Niên Yến xụi lơ quỳ trên mặt đất. Thất thần nhìn vào hư không vô định, hiển nhiên là cũng bị dọa mà mất phách.
' Em ấy, quá đáng!'
Hó hớ ~) Tiều hệ thống cười cười, ngữ khí cùng vui sướng khi người gặp họa chẳng sai biệt lắm.