Cải Trắng Trong Đất

Chương 46: Lời thú tội trong men say (10)




"Xin lỗi ai?" Trần Duyên nói, hắn tiếp tục hỏi tiếp vấn đề này " Cho tôi, vẫn là cho cậu?"

"...." Anh á khẩu, miệng khẽ mấp máy một lời không tồn tại, khẽ cắn môi, Thời Niên Yến chỉ đành lấy im lặng để chống lại hắn.

Không thể phủ nhận được, đứng trước Trần Duyên, loại cảm giác bị nhìn thấu làm Thời Niên Yến hơi sợ, như một trò biểu diễn gượng ép giả bộ đáng thương. Nhưng thứ này lại khiến Trần Duyên tức giận, tự chủ tuân lệnh cốt truyện, sau đó tự gây thương tích cho bản thân.

"Nghỉ làm vài hôm đi " Hắn buông tay Thời Niên Yến, nói.

"Nhưng chú?" Thời Niên Yến muốn từ chối.

" Không thể tự lo được cho chính mình thì nói gì đến công ty? Đừng tự gây áp lực cho chính mình nữa, nếu còn một lần như hôm nay " Trần Duyên dứt lời, nhìn về phía của anh, không nói rõ ràng kết quả nếu Thời Niên Yến dám làm như vậy sẽ có chuyện gì.

Thời Niên Yến sớm đã quen thuộc cách nửa vời nói khi đe dọa, nháy mắt hiểu ra ý định của Trần Duyên, thứ anh quan tâm nhất lúc này là lời hứa, tham lam và cả cái tập đoàn của nhà họ Cẩn, vài gã đã chọc quấy khiến anh vật vã mấy ngày gần đây. Cách nhanh nhất để giải quyết, chẳng phải khiến nó biến mất?

"Chú!" Thời Niên Yến vội gọi Trần Duyên, quản gia đi lên đỡ thân thể hắn trụ vững, Trần Duyên mỉm cười, tại chỗ khẽ cong người, sơ mái tóc rũ xuống của Thời Niên Yến.

Anh không đeo kính, ánh mắt đối mắt thẳng với Trần Duyên, trẻ trung gương mặt hiện lên một vài sự khó hiểu,

Trần Duyên chạm lên má anh, đầu ngón tay cọ khẽ qua đuôi mắt, bởi ngứa, Thời Niên Yến buộc phải nhắm mắt.

Theo thói quen mà dụi nhẹ, anh chẳng hề ý thức được vẻ ngoan ngoãn cùng bộ dạng yếu ớt đó câu dẫn cỡ nào, khẽ cọ gương mặt qua lòng bàn tay Trần Duyên, ánh mắt hắn tối sầm.

"Ngoan, lát vào thư phòng, những thứ còn lại, chú sẽ xử lý "

Thời Niên Yến "

Engfa (......

Anh thông đồng chú ta lúc nào thế? Engfa câm nín từ nãy đến giờ bất chợt hỏi.

Thời Niên Yến giật mình, nhìn Trần Duyên đã đi lên lầu, lúc này mới thoát khỏi loại áp bức Trần Duyên gây ra, thứ gông cùm buộc chặt để anh không giẫy giụa được, đứng trước Trần Duyên, anh như con mổi bị rắn độc thèm thuổng.

Bên ngoài, anh luôn là trên, bất quá bị hành động của Trần Duyên làm cho ngốc, anh xem rõ bầu không khí ám muội mà Trần Duyên tạo ra, cùng Engfa, anh mơ hồ ' Nếu như anh nói.... anh không biết, em tin không?'



Engfa (..... )

c Thật là Nó phi về phía của Thời Niên Yến, bộ dạng an ủi mà cọ cọ thân mình bông trắng bên má anh, chẳng biết là an ủi hay ngẩm chiếm tiện nghi nữa, Thời Niên Yến ấm lòng đi đôi chút, lại nghe nó nói. Ai bảo kí chủ anh cũng là vạn nhân mê a, tại kịch bản của anh nó hơi tối thôi, chứ là em, em cũng yêu

Thời Niên Yến cười gượng 'Em cút'

Engfa (Hì hì

Trần Cửu thấy anh im ru không làm động tĩnh gì, lúc này thấy Trần Duyên đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, chắc rằng nghỉ ngơi rồi, khẽ meo meo hỏi " Anh chọc chú giận rồi à? "

Thời Niên Yến nghĩ, nửa đùa nửa thật đáp "Có lẽ nghiêm trọng hơn?"

Ngữ khí anh dường như cũng đang tự hỏi.

" Vậy anh chết chắc rồi, chú ấy đánh đau lắm" Trần Cửu lo lắng nhìn anh.

Trần Hi lắc đầu, nhìn đảo sang Trần Cửu chết nhát khi đang nhớ đến những lần bị chú dùng gia quy ấn ra đánh

" Nhà này chỉ có mình anh chịu phạt đánh thôi, nhưng.... anh ơi, anh thích chú ạ?"

Câu hỏi phía sau, Trần Hi đã hướng mắt đến Thời Niên Yến, hiển nhiên là đang hỏi anh.

Thời Niên Yến " Hả?"

Trần Cửu mở to mắt nhìn sang Trần Hi.

" Chú giống tụi em" Trần Hi tiếp tục nói, một câu này đến cả không thông minh Trần Cửu cũng hiểu được, có lẽ đến từ cái ngày sau khi Cẩn Ngọc Trì chết đi, có nhiều hơn hai con sói ranh muốn tiến lên. Trần Duyên càng là một mối đe dọa với Trần Cửu cùng Trần Hi, thái độ bình thường giờ càng thêm ái muội đến lạ.

Thời Niên Yến ' Hay mình khỏi phá kế hoạch của đám công chính nhề '

' Chúng ta chờ chết cho nhanh '

Engfa Chính kiến đầu!

Thời Niên Yến 'Thì anh hối hận rồi (ly )'



' Mà có khi hai kiếp, chú ý nuôi anh còn thừa sức'

Engfa (.....)

Anh bớt vớ vần lại đi Nó vỗ về Thời Niên Yến.

Anh thở dài, lắc đầu mà chỉ cười thôi, nhìn lòng bàn tay sưng tấy không quá xinh đẹp, mấp máy cử động, như thể ghét bỏ, anh mím môi tỏ vẻ bất mãn. Trẩn Cửu bị em trai thúc tay thọt suýt nhào xuống ghế, trừng nó.

Trần Cửu xe kéo ghế, chói tai âm thanh làm Thời Niên Yến ngầng đầu xem bọn họ " Sao vậy?"

Trần Cửu bỉu môi " Có cái gì đâu, mau ăn đi, ai dạy anh cách bỏ ăn rồi giả bộ ổn trước mặt chú làm chi, lát coi chừng ăn mắng "

Thời Niên Yến " Thì khi đi có ăn với ngủ bù rồi "

" Thế không đi thì nhịn luôn hả?" Trần Cửu ngứa mắt với việc anh cãi bướng, nhờ giúp việc đem lên chén sạch khác, bàn ăn vốn chuẩn bị sẵn đũa cho việc gắp thức ăn để không bị dính phải nước bọt, mất vệ sinh, dù tính cách Trần Cửu bát nháo phản nghịch, ít nhất chung dưới mái nhà với Trần Duyên đã lâu, cũng học được ngoan.

Gắp thức ăn cho Thời Niên Yến, chính mình còn bóc vỏ tôi bỏ vào chén, đưa qua cho anh " Này, ăn no đi, trẻ con đói còn biết kiếm ăn, anh lớn đến cỡ đó còn không bằng "

Thời Niên Yến " Trước kia.....

"Gì?" Trần Cửu nhanh nhạy nắm bắt câu kia của Thời Niên Yến, như nuốt thuốc nổ, sói ranh lập tức nhe nanh xù lông.

... cam on " Anh ngam mieng khong noi them nนa.

Engfa Mình ở thế hèn quá, anh ơi S'• e:l'?,

Thời Niên Yến tiếp tục ăn bữa tối, thong thả trả lời ' Làm quen trước, sau đỡ bỡ ngỡ, về sau còn ghê hơn nữa mà '

Engfa nghĩ đến cốt truyện sơ lượt, ngắn gọn những dòng miêu tả nhưng nó đã đủ để liên tưởng đến cả một quá trình dài, không dừng lại ở thể xác, tinh thần, còn là tự tôn cùng tra tấn về lâu về dài.

Hèn lúc này, cũng là làm quen trước cũng đâu tệ lắm?

Engfa nghiêng đầu: Nhỉ?