Cải Trắng Trong Đất

Chương 17: Những ngày sau khi tôi chết đi (17)




Cẩn Ngọc Trì rất chăm chú, cậu không hề chú ý đến những thứ gì khác ngoài cảm xúc của anh.

Cho đến khi anh hất tay một phát, nặng nề tô sứ va chạm thật mạnh với vật nặng, nó vang vọng lên thứ âm thanh chói tai, canh thịt la liệt, dơ cả một vũng dưới nền đất.

Cẩn Ngọc Trì hơi chút giật mình, quay ra định dạng điều vừa mới đang xảy ra, ngay sau đó cậu nhìn về phía của Thời Niên Yến, gương mặt anh hơi nâng lên, đối diện với cậu. Đôi mắt kia lại không ở nhìn cậu, Cẩn Ngọc Trì tâm hơi nắm chặt, như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim mình, cậu choáng váng nhất thời.

Cẩn Ngọc Trì thấy rất rõ gương mặt anh, khó coi, hốc hác với bọng mắt thâm quầng, cảm giác anh tạo nên âm trầm như sắp tích ra cả thủy, lúc này anh thật sự rất đáng sợ.

Mày anh nhăn thật sâu, Cẩn Ngọc Trì thu hai chân xuống, cậu thay vì ngồi tựa cằm lên đầu gối, đứng đắn mặt không biến sắc đè đè chân, xếp bằng xuống rồi nhìn anh, Thời Niên Yến lúc này đáng sợ là có. Nhưng so với sự phát tiết, nói ra hết nổi lòng, thì anh lựa chọn im lặng. Điều này mới là làm cậu lo lắng hơn.

Thời Niên Yến nhẫn nhịn đến bàn tay anh phát run, anh nắm tay mình thật chặt làm sao. Đáy mắt anh âm u, lại chua sót mệt nhọc, hốc mắt anh đỏ bừng, trong tròng trắng toàn là tia máu, anh hít khẽ sóng mũi, nho nhỏ âm thanh khụt khịt. Thời Niên Yến cổ họng nuốt xuống những thứ âm trung, Cẩn Ngọc Trì vươn hai tay, cậu muốn chạm đến anh, rồi không dám chạm đến. Anh giống như muốn khóc, rồi cố gắng không để cho cảm xúc chi phối, anh, còn rõ ràng đang rất mệt, rất mệt.....

Cậu không thể dùng đơn giản hai từ để diễn tả được nữa.

Thời Niên Yến im lặng hồi lâu, Cẩn Ngọc Trì nghĩ nếu lúc này anh lại đập thêm cái gì, chửi mắng cái gì còn có thể trút đi cơn giận trong lòng. Nhưng anh lại mãi giữ sự im lặng như thế, vậy chỉ càng khiến anh tâm lý tình hình càng xuống dốc mà thôi, một hồ cá quá nhiều nước, quá nặng nề, khi bị một điểm tích tụ đập vỡ, là dạng thủy triều đè chết một con người.

“ Niên Niên, mắng một câu đi ”

“ Chửi một chút cũng được, trút hết những tiêu cực anh đã gặp, tục tĩu cũng được, đừng cứ im lặng như vậy, Niên Niên, anh hãy nói gì đó đi ”

“ Gì cũng được, xin anh, đừng im lặng ”

Cẩn Ngọc Trì cầu khẩn mà nói, cậu âm thanh theo anh khàn khàn nghẹn ngào, cậu biết lúc này anh sẽ không nói gì đâu, bởi nơi này có ai đâu, nếu muốn trút giận phải có người nghe và để anh phát tiết. Còn chưa nói đến chuyện anh còn không nhìn thấy cậu, mà có thấy đi chăng nữa, nội quy cũng nói rõ, không thể phát giận lên trên đầu người nhà.

Cẩn Ngọc Trì cúi đầu, nhè nhẹ thở ra “ Hmm ”

Nếu anh phát tiết một chút thì tốt quá rồi, Cẩn Ngọc Trì nào giống lúc trẻ bồng bột nữa.

Cậu cùng anh, tu dưỡng thật lâu, rõ nhau như thế nào, cậu mím môi, thu hồi tay mình lại, trong nhà ăn lúc này bầu không khí thật an tĩnh, nhỏ đến nổi, cậu chỉ nghe được tiếng thở hổn hển, dồn dập của anh.



Thời Niên Yến phản phất nhìn thấy một hình bóng quen thuộc của ai đó, nơi sâu thẩm trong con ngươi lóe lên thứ ánh sáng ngay cả anh cũng không rõ, níu giữ những giọt nước mắt giờ phút này cầm lòng không đậu, * tí tách âm thanh, Cẩn Ngọc Trì đồng tử giãn nở ra.

Anh, khóc rồi.....

Đã khóc rồi.

Sao lại..... khóc chứ.

Cẩn Ngọc Trì không quen nhìn Thời Niên Yến nên có bộ dạng như vậy, anh không nên chật vật, không nên dễ dàng rơi nước mắt. Cái bộ dạng yếu ớt không chịu đựng được với thử thách, sao đáng để cậu đau lòng đâu?

Khi còn rất nhỏ, anh có thể đi cáo trạng, giả bộ đáng thương, nhưng đó là với cậu ah! Anh không làm được cậu, đấu còn không lại cậu, mỗi lần cả hai vật lộn đánh nhau, cậu luôn thắng, anh lại không. Anh lúc đó không hề có dáng vẻ yếu đuối nhu nhược như thế, anh giống tiểu cẩu gầm gừ, lại e dè cậu, vậy nên anh mới giả bộ đáng thương cáo trạng.

Đó mới là anh!

Chưa từng sợ những kẻ nói xấu anh, hội đồng vây đốn bắt nạt anh, cắn chặt răng không nói, bị thương càng là quật cường không hé răng lấy một lời! Anh ngấm ngầm bẫy chúng một trận cho ra trò, và sau đó là cười nhạo một cách hả hê, đó mới là anh!

Cẩn Ngọc Trì môi hé mở, cậu nhịn, rồi nhịn, trong lòng ở gào thét rất nhiều, còn khi cậu muốn nói cái gì lại không nói rõ được, lời quở mắng anh nhu nhược cam chịu vây đổ ở miệng, lại khó khăn “ Anh..... ”

Bỗng, Cẩn Ngọc Trì nghe được tiếng anh nặng nề cười khẽ, bả vai anh run rẩy, bàn tay che mắt cũng không giấu nổi những giọt nước mắt trào ra, sợi tóc của anh đã khô ráo, rũ xuống nách tai anh.

Giọng anh rất trầm trọng, khàn đục đến khiến cậu ngứa ngáy, Cẩn Ngọc Trì nghe không rõ anh đanh nói gì, đành ghé lại anh, tiếng nói quen thuộc của anh thật chậm rãi, có không tin, cùng với..... phản bác.

Cậu nghe, rất khó phân biệt, anh giọng lí nhí.

Cẩn Ngọc Trì nghe, đến ngây người.....

Anh đang nói, là cái gì?