....azzzzz
Cẩn Ngọc Trì thở dài thật dài ra một hơi, trút hết uất nghẹn trở thành một hơi dài này, bởi đã hết chỗ để nói nổi rồi, rõ ràng chỉ cần chờ cho thứ bên trong lò vi sóng nóng lên, anh lấy cà ri ra và cho bánh mỳ vào nướng lại, không phải đã xong rồi hay sao??
Vậy mà còn đi bật bếp ga...
Vừa không làm nóng được bánh mỳ hoàn toàn từ bên trong còn khiến nó cháy khét, sở thích và suy nghĩ về đồ ăn lẫn cách nấu nướng của anh, thật....
Cẩn Ngọc Trì đập đầu vào tường, biểu cảm dở khóc dở cười không nên nói gì mới phải phép, cậu nhìn thủ pháp mà anh đang dùng để phá bếp của mình, trong mắt đều hàm chứa loại cảm xúc đau lòng cùng ý cười không giấu nổi, cậu khẽ cười.
Xem anh nghiêm túc thả bánh mì vào dĩa, ngón tay chạm phải nguồn nhiệt của anh ửng đỏ lên, Thời Niên Yến bất giác đặt hai đầu ngón tay ở trên tai, hành động trì độn rất nhỏ.
Tương phản manh.
Cẩn Ngọc Trì che miệng, nhu hòa mỉm cười, trong lòng quằn quại lên gào thét.
Đáng yêu!!
Cậu vui vẻ lắc lư, nhộn nhịp trong lòng không những không thuyên giảm đi, còn vô cùng hưng phấn, Cẩn Ngọc Trì từng vài lần nhìn thấy bộ dáng của anh đối ngoại, xa cách ôn hòa, từng cử chỉ làm người khác hài lòng.
Còn có sự tinh tế nhất định, nào giống Niên Niên ngốc không thể tự gánh vác bản thân như thế này đâu, Cẩn Ngọc Trì vui vì anh cho cậu thấy bộ dạng chân thật, cũng bỉu môi bất mãn vì hận việc rèn sắt không thành thép, đem anh dưỡng đến qua mức làm anh ỷ lại sự chăm sóc từ cậu, giờ trơ mắt cá chết nhìn anh.
Ợ.... cảm giác này còn man tuyệt vọng.
Cẩn Ngọc Trì nhấp môi, tiếng lò vi sóng * tinh! một tiếng để thông báo. Thời Niên Yến đem đĩa bánh mì đặt trên bàn ăn, anh mở lò vi sóng. Hương thơm khiến anh nuốt khẽ một ngụm nước bọt, hì hục đi tìm tòi găng tay để lấy đồ nóng trong lò, lật tìm vài nơi vẫn không tìm được găng tay, anh hơi nhíu mày một chút.
Thời Niên Yến nhìn quanh xem có thứ gì để nhấc được đồ vật hay không, giữa mày anh quanh quẩn sự khó chịu, Cẩn Ngọc Trì nghiêng đầu, hình như anh lúc này rất đói nhỉ.
Hừ, còn biết đói là được.
Nhưng trong bếp thật sự không có thứ gì thay thế được cho găng tay cả, Thời Niên Yến càng tìm càng bực bội, anh từ bỏ, vốn tưởng anh sẽ kiếm tấm vải vóc hay là dùng quần áo cũ trên lầu để thay thế găng tay. Nhưng nếu như vậy lại quá đơn giản, Thời Niên Yến tiếp theo hành vi luôn đi ngược và đâm ra khỏi suy đoán của Cẩn Ngọc Trì.
Anh từ trong tủ lạnh lấy ra một khay đá. Xong sau đó cho nó vào bồn nước.
“ Làm gì đấy? ” Cẩn Ngọc Trì nghi hoặc hỏi, lại thấy anh ngâm tay mình vào vài phút, hành động anh rất mau, Cẩn Ngọc Trì mơ hồ không biết anh muốn làm gì, đến khi bàn tay Thời Niên Yến có chút tê cứng và lạnh, anh mới rút tay ra khỏi nước đá, đi đến lò vi sóng đã mở sẵn cửa.
!?
“ Ơ dm?? ” Cẩn Ngọc Trì giống như biết anh muốn làm cái gì rồi. Cậu thản thốt một câu khá tục, lại không có ý muốn ngăn cản trong vô dụng nữa, tâm thái sau khi trải qua những lần được làm mới nhận thức.
Cẩn Ngọc Trì chết lặng.
Cậu nhìn anh chạm tay vào tô, trong vài phút anh đang ngâm tay vào nước đá nó không khiến nhiệt độ của tô sứ trở nên nguội lạnh chút nào, hai luồng nhiệt độ tương phản, mà độ lạnh anh dùng không có đủ giữ được lâu, Thời Niên Yến lòng bàn tay biến nhiệt.
Nóng hầm hập tô sứ lấn áp độ lạnh, Thời Niên Yến cảm giác như cầm lấy một hòn lớn than lửa, anh muốn theo bản năng vứt bỏ nó đi, lại lí trí nắm khẩn.
Thời Niên Yến giữ vững được tô rồi mới đem nó ra bàn, bước chân thật mau thật mau, Cẩn Ngọc Trì lo sợ anh sẽ vấp, đôi mắt nghiêm túc dõi theo anh, rất nhanh đã đến bàn, anh thả xuống.
Cẩn Ngọc Trì thâm sâu hít thở, cậu không nghĩ được đến việc anh sao lại cố chấp và lười biếng đến vậy. Cho ai xem ah? Muốn khiến chiếc vong là cậu lo muốn chết thêm đợt nữa mới vừa lòng à?
Ân!
Bỏng rát trên tay khiến anh không vui, Thời Niên Yến xoay lưng liền trở về bên trong bếp, ngâm đôi bàn tay lại trong bồn nước đá, các đầu ngón tay đỏ lên bất thường, Cẩn Ngọc Trì thấy rõ cả bàn tay thon dài kia hơi chút phồng rột bất thường. Cậu là là bay đến, nhìn mà không nói.
An tĩnh chờ đợi anh ngâm tay cho ổn thỏa, Cẩn Ngọc Trì lại theo anh ngồi trở về bàn ăn, lần này chỉ cần anh ăn xong là cậu có thể an tâm rồi. Thời Niên Yến ăn rất chậm, mùi hương thơm ngọt của cà ri khiến anh có chút thèm. Vừa mới nôn hết rượu và thức ăn cặn anh ăn trong hết ngày, bụng giờ khắc này quặn thắt biểu tình.
Nó tưởng thông báo rằng, nếu chủ nó không cần nó nữa thì nó sẽ nổi nóng cho mà xem!.
Thời Niên Yến ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, Cẩn Ngọc Trì ngồi luôn trên bàn, khung cảnh đúng là không làm ai buồn cho nổi, Thời Niên Yến rất cố gắng để không cười, trời ơi là trời, cái vong này điên à??
Anh ba máu sáu cơn nghẹn xuống cảm xúc muốn cười, nhịn lại môi mỏng đang muốn cong lên, nếu như không thấy Cẩn Ngọc Trì thì có lẽ anh không khổ sở đến thế này đâu. Tốn rất nhiều công sức, Thời Niên Yến chuyên nghiệp chức vụ mới tìm được điểm mấu chốt của sự buồn bực. Lượng ăn vào đủ để cảm giác đói khát bị đè nén xuống, theo đó là buồn ngủ, mệt mỏi và nhiều thứ bất kham hơn lấn áp.
Thời Niên Yến thôi không động đũa nữa, anh đặt tay trên bàn, đầu khẽ cúi không thấy rõ biểu tình.
“ Niên Niên? ” Cẩn Ngọc Trì gọi khẽ, cậu chạm nhẹ ngón tay trên sợi tóc anh.
Anh ấy ăn quá ít, là làm sao vậy, chán ăn sao? Hay là do dì Trần nấu nó không hợp khẩu vị anh?