Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng

Chương 8: Sau đó lại phát sốt để tôi bế đi truyền nước?




Mộ Tư Đồng nghỉ ngơi trong phòng hai ngày. Ngày đầu tiên vẫn sốt, phải tới ngày thứ hai mới đỡ hơn.

Một ngày ba bữa cơm đều là do Phó Chính mang từ nhà ăn tới ký túc xá cho cô.

Ngày thứ ba, cô xuất hiện đúng giờ tại sân tập.

Sở Hòa đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Bằng mắt thường cũng có thể nhận biết được cô gầy đi rất nhiều.

Nhịn không được liền đau lòng than thở: "Tống Tri Diên, cậu mau thu phục đội trưởng Phó đi. Cậu xem, anh bạn nhỏ của chúng ta bị chỉnh tới mức gầy sụt đi như vậy."

Mộ Tư Đồng nghi ngờ sờ sờ mặt.

Một tuần vừa rồi quả thực cô rất mệt mỏi. Ngay cả quần áo cũng đều bị rộng hơn.

Tống Tri Diên ngượng ngùng nói: "Nếu có thể dễ dàng chinh phục anh ấy như vậy, liệu anh ấy còn độc thân tới tận bây giờ không?"

Cách đó không xa, một thân hình cao lớn đang sải chân dài bước đến.

"Đội trưởng Phó của tôi thật đẹp trai."

Mộ Tư Đồng đồng ý gật đầu. Sau đó cô lại nhận ra có gì đó không đúng liền quay đầu nhìn Tống Tri Diên vừa thốt ra khen ngợi.

Người phía sau rõ ràng giống như một kẻ háo sắc, bất lực nhìn chằm chằm vào Phó Chính.

Cô nhếch môi khinh thường. (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn---> link đọc miễn phí: Ngôn Tình - [Edit]Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng - Hằng Diệp)

Phó Chính đứng yên, lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong đội một lượt. Khi ánh mắt rơi vào Mộ Tư Đồng ở hàng cuối cùng, vẻ mặt dịu lại.

Có vẻ như bệnh tình của cô bé đã khỏi hẳn.

Ánh mắt Mộ Tư Đồng nhìn thẳng về phía trước. Một câu nói "của tôi" vừa rồi của Tống Tri Diên làm cho cô không vui. Cô đứng xếp hàng nhưng vẻ mặt buồn bã.

Lâm Nghị cao ngất đứng ở phía trước đội ngũ đảo mắt một lượt qua tất cả mọi người.

Mộ Tư Đồng thở dài. Chiếc thắt lưng quanh eo cô đột nhiên bị bật mở "cạch" một tiếng.

Toàn bộ đai đeo lỏng lẻo trên vòng eo thon gọn.

Không phải chứ!

Mộ Tư Đồng cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào thắt lưng quanh eo. Đột nhiên cô muốn khóc.

Gần đây chắc chắn cô đã bị sao chổi chiếu.

Cô cúi đầu nắm lấy chiếc thắt lưng sắp rơi ra, cố gắng nhanh chóng buộc chặt lại.

Nhưng chiếc thắt lưng này dường như đang muốn chống lại cô.

Một người một đai cấu xé nhau ở cuối đội hình.

"Ta không tin không thể xử lý ngươi."

Phó Chính nheo mắt nhìn cái đầu ở cuối hàng đang cúi gằm xuống.

Hành động của anh làm cho Lâm Nghị cảnh giác. Hắn sợ đội trưởng Phó lại gây rắc rối cho Mộ Tư nên lập tức chạy tới cuối hàng.

Mộ Tư Đồng chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen nhỏ, càng lo lắng thắt lưng trong tay càng không nghe lời.

Buộc vào lại mở ra, buộc vào lại bật ra.

Lâm Nghị cau mày, thấp giọng hỏi: "Mộ Tư đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Tư Đồng nhăn nhó: "Thắt lưng của tôi bị hỏng."

Phó Chính nghiêng đầu nhìn hai người đang thì thầm ở cuối hàng. Từ vị trí của anh thì không thể nghe rõ.

Lâm Nghị này có phải quá tốt với Mộ Tư Đồng không?

Mỗi lần anh phạt cô, Lâm Nghị đều sẽ xuất hiện.

Vẻ mặt Phó Chính ủ rũ, nhìn Lâm Nghị tự nhiên giơ tay ôm lấy vòng eo gầy gò của Mộ Tư Đồng.

"Này, cậu đang làm gì vậy!"

Lâm Nghị giật mình quay lại thì thấy Phó Chính đã hằm hằm bước tới trước mặt hai người bọn họ.

Lâm Nghị giải thích: "Dây lưng của Mộ Tư có vẻ bị đứt rồi."

Phó Chính hất cằm sang bên cạnh: "Lui ra."

Mộ Tư Đồng bị vẻ mặt của Phó Chính làm cho sợ hãi tới mức hơi ngả người về phía sau, cố gắng cách xa.

Phó Chính lúc này thực sự đáng sợ. Nhìn anh giống như chuẩn bị ban hình phạt cho cô vậy.

Lâm Nghị đứng gần đó cũng cảm thấy Phó Chính hôm nay không giống như ngày thường.

Sắc mặt lão đại đen như đáy nồi.

Chẳng lẽ sáng nay lão đại đã phát hiện ra anh ta lén dùng trộm dao cạo râu sao?

Ai cũng biết lão đại trước nay không thích người khác đụng vào đồ của mình. Cùng lắm thì thời gian nghỉ ngơi buổi trưa lén đi mua cho lão đại một cái mới.

Phó Chính dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy thắt lưng của cô, dùng một lực xiết mạnh.

Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ đã không xa lại càng trở nên gần hơn. Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.

"Cậu đang tránh cái gì?" giọng điệu Phó Chính dịu đi không ít.

"Tôi đứng không vững." Mộ Tư Đồng mở mắt ra, nói dối.

Phó Chính cụp mắt nhìn chiếc thắt lưng trên eo cô.

Chiếc thắt lưng quấn trên eo cô gần một vòng rưỡi.

Vòng eo thon gọn thậm chí không đủ lớn để giữ, giống như anh chỉ cần dùng thêm một chút sức, vòng eo này sẽ ngay lập tức bị anh bẻ gãy.

Mộ Tư Đồng không dám cúi đầu nhìn mà chỉ nhìn về phía trước. Ánh mắt cô lại rơi vào trái yết hầu gợi cảm của Phó Chính.

Nó gợi cảm một cách kỳ lạ.

Phó Chính kiểm tra lại hai lần thắt lưng trên eo cô sau đó cài khuy lại.

Sau khi đã điều chỉnh xong, anh đứng thẳng dậy và nói: "Được rồi."

"Cảm ơn."

Phó Chính không đáp lại, nhìn cô đầy ẩn ý rồi lại đi về phía trước đội hình.

Tổ đạo diễn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi Tống Tri Diên sang một bên.

Lúc nghỉ ngơi, Mộ Tư Đồng tranh thủ đi lấy nước nhưng ánh mắt lại rơi vào Phó Chính. Anh đang ngồi trên mặt đất cách đó không xa.

Cô dứt khoát cầm một chai nước khoáng lên và đi về phía trước.

"Tống Tri Diên, hai ngày nay chúng tôi đã xem qua nội dung ghi hình, thấy có chút nhàm chán. Buổi chiều có thể cùng với đội trưởng Phó bàn bạc thêm một chút."

Người phụ trách nhìn chằm chằm vào Tống Tri Diên với nụ cười trên môi.

"Được, đạo diễn đừng lo lắng."

Mộ Tư Đồng hít một hơi thật sâu, ngay cả tổ đạo diễn cũng muốn lợi dụng Phó Chính.

Thật phiền toái!

Lúc luyện tập buổi chiều, Mộ Tư Đồng chú ý nhất cử nhất động của Tống Tri Diên.

Phó Chính nhìn đồng hồ, đứng dang rộng hai chân, tay chắp sau lưng.

"Chống đẩy hai hiệp, mỗi hiệp 50 cái. Bắt đầu!"

Mộ Tư Đồng chống hai tay xuống đất. Hai tay run rẩy, mềm nhũn như bún không thể dùng chút sức lực nào.

Tống Tri Diên đứng trong hàng ngũ chọn thời điểm thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phó Chính đứng cách đó không xa.

Giọng nói mềm mại như một chú mèo, đàn ông nghe thấy đều không thể chịu được.

"Đội trưởng Phó, anh xem tôi làm như vậy có đúng hay không?"

Phó Chính quay đầu liếc nhìn. Sau đó ánh mắt rơi vào cánh tay đang run rẩy không ngừng của Mộ Tư Đồng liền nhấc chân dài bước tới.

Tống Tri Diên cười rạng rỡ.

Phó Chính đi một mạch qua chỗ cô ta rồi dừng lại trước mặt Mộ Tư Đồng.

Tống Tri Diên cau mày, thẹn mà kêu lên: "Đội trưởng Phó!"

Mộ Tư Đồng cảm thấy có cái bóng rủ xuống đầu mình. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Chính.

"Nếu không thể làm được thì đừng cố."

Phó Chính ngồi xổm trước mặt cô. Thật sự không hiểu nổi cô gái này vì ai mà phải tới nơi này chịu khổ cực như vậy.

Mộ Tư Đồng miễn cưỡng cười: "Tôi có thể dừng tập sao?"

Phó Chính bật cười, nhướng mi nhìn cô: "Còn muốn tôi bế cậu đi truyền nước nữa sao?"

"Tôi có mang thuốc theo." Mộ Tư Đồng vừa nói vừa nhoẻn miệng cười toe toét.

Thuốc..

Đôi mắt thâm trầm của Phó Chính dường như lập tức đầy tức giận.

Nếu không nhắc tới thì thôi, anh gần như đã quên mất. Anh vẫn muốn tìm người đàn ông khốn kiếp kia của cô.

Tống Tri Diên đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người nói chuyện. Cô ta sắp tức điên. Người đàn ông này là sắt đá sao?

Là vì cô không đủ xinh đẹp sao?

Tống Tri Diên: "Đội trưởng Phó!"

Phó Chính đứng dậy, có chút không kiên nhẫn nhìn Tống Tri Diên.

"Đi ra ngoài."

Tống Tri Diên ngoan ngoãn đứng dậy.

"Đi theo tôi."