Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng

Chương 7




Phó Chính ôm Mộ Tư Đồng tới bệnh xá.

Vừa mở cửa, nhân viên trực ban đã nhanh chóng đứng dậy. Khi nhìn rõ người đi vào liền nhanh nhẹn chào hỏi.

"Đội trưởng phó, có chuyện gì vậy?"

Phó Chính đặt Mộ Tư Đồng lên giường bệnh, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, rất nóng.

Anh cau mày, bước sang một bên, vẻ mặt sốt ruột hiếm có.

"Phát sốt, chắc là do ngày hôm qua dầm mưa."

Không lâu sau, nhân viên trực ban đã gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ tháo ống nghe xuống, nhìn nhiệt kế trong tay: "Sốt cao 39 độ, truyền nước đi."

Mộ Tư Đồng đang cực kỳ khó chịu. Lúc thì cảm thấy như bị ném vào băng tuyết, lúc thì lại như đang ở sa mạc, nóng lạnh thay đổi liên tục.

Phó Chính ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của Mộ Tư Đồng.

Trước kia anh ta chưa từng quan sát kĩ Mộ Tư, bây giờ mới nhận ra cậu ta có chút quen mắt.
Phó Chính nhìn vào ống quần đang xắn lên của Mộ Tư Đồng, trên mắt cá chân lộ ra một phần vết sẹo.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vén quần lên thêm một chút.

Trên mắt cá chân trắng nõn là một vết sẹo hình lưỡi liềm.

Vết sẹo rất sâu và đã in hằn theo thời gian, để lại dấu vết không thể xóa được.

Phó Chính kéo ống quần xuống cho Mộ Tư Đồng rồi lại nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh, chìm trong suy nghĩ.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn bình nước đang tiếp rồi nói: "Đội trưởng Phó, nghe nói có mấy ngôi sao tới đội của cậu?"

Phó Chính mặt không biểu cảm, nhấc mí mắt lên nhìn Phó Thanh trước mặt.

Rầu rĩ không lên tiếng.

Phó Thanh đứng tại chỗ viết bệnh án, ngừng bút lại sau khi không nhận được đáp án từ người kia.

"Tôi từng nghe trong căn cứ có người nói Tống đại minh tinh đang theo đuổi đội trưởng Phó."
Phó Chính khẽ cau mày.

Tất cả đều là một mớ hỗn độn.

Anh sốt ruột đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn về phía giường bệnh: "Tôi đi gọi điện thoại, anh giúp tôi trông chừng cậu ấy."

Phó Thanh nhìn thấy cửa phòng đóng lại liền nhịn không được nói với nhân viên trực ban: "Thấy không, ngại ngùng.. Ai da, từ xưa tới nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân."

Phó Chính đi tới cửa sổ cách phòng bệnh không xa, lấy điện thoại trong túi ra, trầm tư một lát rồi quyết đoán gọi điện thoại.

Sau một hồi chuông dài, đầu bên kia có người nhấc máy.

"Tiểu Chính?"

Phó Chính nhìn xuống đội huấn luyện ngoài cửa sổ.

"Chú Bành, là cháu."

Bành Hạ ở đầu bên kia nở nụ cười phóng túng: "Sao con lại gọi cho chú Bành vào lúc này?"

Phó Chính lấy ra một bao thuốc lá, cúi đầu, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, cau mày châm lửa.
Anh nói với giọng nghèn nghẹn: "Chú Bành, Mộ Tư Đồng.. cô ấy thế nào rồi?"

Bành Hạ ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, ngay sau đó trong điện thoại truyền tới giọng nói cười đùa cợt.

"Này, sao cậu lại hỏi về cô bé đó?"

Phó Chính chậm rãi phun khói thuốc ra. Trước khi làn khói trắng tan đi, trong đầu anh ta dường như nhìn thấy hình ảnh cô bé thở phập phồng đuổi theo phía sau và gọi anh là "anh Phó Chính".

Nét mặt anh dịu đi, ngay cả chính bản thân cũng không để ý tới: "Không có gì, đột nhiên nghĩ tới nên muốn hỏi một chút."

"Tư Đồng rất tốt. Nó đã tiếp quản tập đoàn Mộ thị. Gần đây đang tham gia một số chương trình từ thiện, có vẻ như ở gần căn cứ của con đó."

Mộ Tư Đồng đang ở gần đây?

Bất chợt, trong đầu Phó Chính hiện lên hình ảnh Mộ Tư và Mộ Tư Đồng là một.

Ở bên kia điện thoại, Bành Hạ vẫn không muốn buông tha: "Con nói cho chú Bành biết, đột nhiên sao lại hỏi tới cô bé đó, không phải thích người ta chứ?"

Phó Chính rít một hơi thuốc cuối cùng sau đó dụi tàn thuốc, cười thầm: "Sao có thể? Con vẫn luôn coi Tư Đồng như em gái."

Truyền nước xong, Mộ Tư Đồng đúng lúc bước ra khỏi phòng y tế thì nghe được câu nói cuối cùng.

Là em gái à?

Ai muốn làm em gái của anh?

Em chỉ muốn anh biết rằng em không phải là em gái của anh!

Khi Phó Chính cúp điện thoại, quay người lại, thấy Mộ Tư Đồng đang nhìn mình chằm chặp.

Trước đây vẫn chưa chắc chắn nhưng hiện tại Mộ Tư rất có thể là Mộ Tư Đồng, trong giây lát anh cảm thấy khó xử.

Phó Chính giơ tay lên, ho khan một cách mất tự nhiên, máy móc nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá."

Mộ Tư Đồng không để ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của người bên cạnh. Cô ngoan ngoãn đi theo sau, trong tay ôm một đống thuốc. Giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách.

Phó Chính bước chân rất dài nhưng lúc này đang cố gắng giảm tốc độ hết mức có thể, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát tình hình của người phía sau.

Cho tới khi Mộ Tư Đồng dừng lại trước cửa ký túc xá, Phó Chính vẫn không có ý định rời đi.

Mộ Tư Đồng trợn mắt, có chút xấu hổ nói: "Đội trưởng Phó, tới phòng rồi. Cảm ơn đội trưởng Phó đã đưa tôi tới bệnh xá."

"Ừm."

Phó Chính nhìn Mộ Tư Đồng đang nắm tay nắm cửa liền giơ tay ra.

Bàn tay to thô ráp gầy gò với những vết chai trực tiếp phủ lên tay cô khiến tim của Mộ Tư Đồng lập tức đập mạnh.

Khoảnh khắc cô còn thất thần, cửa phòng đã mở ra.

Phó Chính cau mày, nhìn chằm chằm người vừa mới chạm vào ngực mình: "Đứng ngây ra làm gì? Chờ tôi mở cửa cho cậu?"

Mộ Tư Đồng vội vàng bước vào phòng ngủ. Phó Chính theo ngay phía sau, cửa phòng từ từ đóng lại.

Phó Chính tự nhiên kéo ghế, ngồi ở trước giường, khoanh tay trước ngực rồi nâng cằm nói: "Ngủ đi!"

Mộ Tư Đồng miễn cưỡng đi về phía giường, nhưng lúc này cô thực sự không thoải mái nên chỉ nằm xuống đó.

Phó Chính nhìn cô ra lệnh: "Nhắm mắt lại!"

Vốn dĩ vẫn đang nghĩ tại sao Phó Chính lại đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy nhưng cơn buồn ngủ ập tới, cô ngủ thϊếp đi.

Phó Chính nhìn thúi thuốc trên bàn, duỗi cánh tay dài, dùng ngón tay móc vào.

Anh nghiêng đầu, tùy tiện lục lọi trong túi hai lần, dùng bàn tay to lớn lấy ra một hộp thuốc đã mở sẵn.

"Ngừa thai khẩn cấp."

Ngón tay đẩy hộp thuốc, tấm giấy bạc bên trong rơi vào lòng bàn tay. Hàng đầu tiên bị thiếu một viên.

Cho nên, cô bé này cải trang thành đàn ông lén lút tới đây, thậm chí còn không nhận anh em, là muốn tới gặp người trong lòng sao?

Từ nhỏ anh đã coi Mộ Tư Đồng như em gái ruột của mình. Bây giờ lại phát hiện ra em gái anh bị một tên khốn lợi dụng sao?

Phó Chính chỉ cảm thấy trong l*иg ngực như có một quả cầu lửa đang mắc kẹt, nghẹn không thể nuốt trôi.

Hộp thuốc trong tay anh bị bóp nát bẹp. Cuối cùng, anh bỏ thuốc vào túi rồi quay người bỏ đi.

Vừa tới cửa, bàn tay lại chạm vào một gói nhỏ mềm mại trong túi áo.

Phó Chính do dự hai giây sau đó quay đầu lại.

Anh đứng trước giường cô, ném gói nhỏ màu hồng vào chăn của cô rồi bước thẳng ra cửa mà không thèm ngoảnh lại.