Kiều Thời Niệm rút tay lại, xoa xoa cánh tay bị Hạ Vi nhéo. Cô nhìn nóc xe với vẻ tuyệt vọng.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nghiêm túc nhìn Hạ Vi.
"Hãy kiểm tra một chút, xem là tổ văn nghệ nào vừa tới. Chị không ngờ lại gặp được người nổi tiếng."
Điều quan trọng nhất là cô minh tinh kia cũng thích Phó Chính.
Vậy không phải làm tăng độ khó của cô lên vài cấp sao?
Hạ Vi vừa bóc quýt vừa khó tin hô lên: "Còn có người nổi tiếng nào tới nữa sao?"
"Nữ diễn viên Tống Tri Diên."
Mộ Tư Đồng nhận lấy quả quýt đã được lột vỏ, bóc một múi bỏ vào trong miệng. Vị chua lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, kí©h thí©ɧ vị giác của cô khiến cô lập tức nhăn lại.
"Chua quá."
Cô đem chỗ quýt còn lại nhét vào tay Hạ Vi, ý muốn cự tuyệt.
Hạ Vi đem quýt tiêu diệt không còn một múi. Nhìn thấy Mộ Tư Đồng đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nuốt nước miếng chua chát sắp trào ra khỏi miệng.
"Tiểu thư, chị vì sao phải cải trang thành nam giới để vào trong đó? Rõ ràng có thể tìm anh ta trực tiếp bày tỏ là được rồi. Tại sao phải làm nhiều chuyện như vậy?"
Mộ Tư Đồng nghiêng đầu. Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp hằn lên tơ máu.
"Anh ấy luôn coi chị như em gái. Lần này chị không muốn để cho anh ấy tiếp tục diễn vai anh trai nữa. Chị phải xuất hiện trước mắt anh ấy với tư cách một người phụ nữ."
Hạ Vi xấu hổ cười cười: "Nhưng lần này không phải chị đang lấy thân phận một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh ta sao?"
Mộ Tư Đồng: "..."
Mộ Tư Đồng không phản bác được, dứt điểm quay đầu đi, vẻ mặt hoảng hốt: "Đó còn không phải vì chị nghĩ đã mười năm không gặp mặt. Trước tiên muốn tìm hiểu một chút về tình hình của anh ấy mà thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô chủ, Hạ Vi gật đầu tán thành. Mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần có kết quả là được.
Xe chạy thẳng tới thị trấn gần căn cứ nhất, Mộ Tư Đồng uể oải mở mắt, giọng khàn khàn: "Hạ Vi, đi mua một chút thuốc đi. Phải chuẩn bị sẵn vì chị cảm thấy có thể sẽ bị anh ấy tra tấn đến chết mất."
Vừa dứt lời, mí mắt cô lại nhắm lại, nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục ngủ mà hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Vi ở bên cạnh. (Vịt *đạp bàn*: Hạ Vi ơi Hạ Vi, sao mà đầu óc đen túi quá zậy. (^^)).
Vẫn còn dày vò tiếp sao?
Anh ta lợi hại và hung hãn như vậy sao?
Hạ Vi bảo lái xe tìm một hiệu thuốc sau đó cô xuống xe đi mua thuốc cho cô chủ.
Vừa vào trong hiệu thuốc, cô chọn một số loại thuốc có thể cần dùng đến. Cuối cùng, cô dừng trước quầy thu ngân và liếc mắt nhìn lên mấy loại hộp nhỏ đặt trên kệ gần đó.
Nhắm mắt lại, run rẩy lấy hai chiếc hộp trên kệ rồi ném lên bàn.
Sau đó lại đỏ mặt nói với nhân viên thu ngân: "Gói tất cả lại."
Khi Mộ Tư Đồng tỉnh lại, xe đã đậu đối diện một tiệm làm đẹp.
Cô vừa vươn vai, cơn đau lập tức lan từ cánh tay xuống toàn thân. Cơ thể như vừa bị vẻ gãy sau đó được sắp xếp lại. Cô nhăn mặt vì đau đớn.
"Đau chết mất."
Hạ Vi nhìn cô chằm chằm rồi nhẹ nhàng an ủi: "Lần đầu tiên là không thể tránh khỏi."
(vịt: {^^) chết cười! }
Nghe vậy, Mộ Tư Đồng đứng thẳng lưng lên, lập tức cơn đau lại ập tới.
Đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn Hạ Vi: "Lần đầu gì mà lần đầu, đã ba lần rồi."
Cô ấy đã bị phạt ba lần trong một ngày.
Hạ Vi há hốc miệng, sau đó máy móc cầm túi thuốc ở ghế sau bắt đầu lục tìm, trong lòng không khỏi tự trấn an bản thân.
72 giờ, hẳn là vẫn kịp, phải nhanh lên! (Vịt: Ôi Vi ơi, cíu J))
Mộ Tư Đồng cảm thấy có thể cử động được một chút, liếc nhìn chiếc túi trong tay Hạ Vi đang bị đảo loạn lên.
"Rõ ràng là có mua mà."
Một Tư Đồng chộp lấy chiếc túi, vẻ mặt sốt sắng nói: "Được rồi, lát nữa chị tự tìm. Chị muốn thư giãn một chút."
Hạ Vi gật đầu đồng ý, đứng dậy mở cửa cho cô.
Mộ Tư Đồng do dự một chút rồi đội bộ tóc giả ở ghế sau lên.
Cô không để Hạ Vi đi theo mà trực tiếp xuyên qua đường cái, hướng về phía spa đối diện.
Mộ Tư Đồng nhìn túi thuốc không khỏi thở dài.
Để cho Hạ Vi đi mua thuốc, cô ấy liền mang hiệu thuốc tới đây hay sao?
Vừa cúi đầu lục tìm cao dán, cô liền va thẳng vào ngực người trước mặt.
"Đong" một tiếng vang lên.
Mộ Tư Đồng đưa tay che chán thì vô tình nhìn thấy một chϊếp hộp nhỏ trong túi rơi ra trước mặt hai người.
"Xin.." Mộ Tư Đồng nói được nửa câu, lập tức hít một hơi thật sâu.
Phó Chính mặc quần áo bình thường, chiếc áo khoác càng làm cho anh ta đẹp trai hơn.
Tại sao lại gặp anh ấy ở đây?
Đôi mắt của Phó Chính từ từ di chuyển từ trên khuôn mặt của Mộ Tư Đồng và cuối cùng dừng lại trên chiếc hộp nhỏ rơi ra từ trong túi của cô.
Mộ Tư Đồng không thể hiểu nổi tại sao cái hộp này lại đột nhiên rơi ra ngoài.
Cô hoảng hốt vội cúi xuống muốn nhặt lên nhưng lại bị một bàn tay nhanh hơn nhặt lên trước.
Vẻ mặt Phó Chính xa cách, ánh mắt tối sầm, giọng điệu nghiêm túc mà lạnh lùng.
"Bảo cậu ít xem mấy thứ hư hỏng lại, cậu liền chạy tới đây tìm kí©h thí©ɧ sao?"
Mộ Tư Đồng: "?"
Cô đã xem cái gì hư hỏng sao?
Hạ Vi kia đã mua cái quái quỉ gì vậy?
Tay chân Mộ Tư Đồng run rẩy nâng gói đồ trong tay lên.
"Anh nhầm rồi, cái này không phải của tôi. Làm sao tôi có thể có thứ đó được. Không tin anh nhìn thử trong này xem."
Nói xong, để thể hiện sự trong sạch của mình, cô lấy bừa một chiếc hộp khác từ trong túi ra, trực tiếp đưa tới trước mặt Phó Chính.
Sợ anh ta nhìn không rõ còn cố gắng đưa tới gần nhất.
Phó Chính nhìn cỡ trên vỏ hộp, cười khẩy một cái sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình.
Mộ Tư Đồng nhìn thấy Phó Chính gần trong gang tấc, nhất thời ngây ngẩn.
Khoảng cách gần như vậy làm cho Kiều Thời Niệm có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô.
Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Mộ Tư Đồng, nghiến răng nói: "Cậu tự hào về kích thước như vậy sao?"
"!"
Nói xong anh khôi phục khoảng cách giữa hai người, lấy luôn chiếc hộp còn lại trong tay cô, nhét tất cả vào túi áo mình.
"Tịch thu!"
Mộ Tư Đồng cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Phó Chính tựa lưng vào chiếc SUV phía sau, cẩn thận nhìn cô.
"Muốn đi đâu?"
Mộ Tư Đồng cúi đầu, nâng ngón tay chỉ vào cửa hàng bên cạnh.
Phó Chính ôm cánh tay ngẩng đầu lên, hơi hếch cằm, nheo mắt nhìn về hướng cô chỉ.
Anh chán ghét hừ một tiếng.
Cứng đầu cứng cổ sao?
Giây tiếp theo, anh đứng thẳng dậy, túm lấy cổ áo Mộ Tư Đồng, trực tiếp nhét cô vào ghế lái phụ.
Mộ Tư Đồng luống cuống. Cô nhìn thấy cửa xe trước mặt bị đóng sầm lại, trong nháy mắt cảm thấy được có gì đó không ổn.
Cô vô thức nhìn thoáng qua cửa hàng bên cạnh.
Một tấm biển đầy màu sắc với ánh đèn đỏ lòe loẹt.
Và hai cái hộp vừa nãy trong túi của cô.
Hay là để cho cô chết đi, làm sao có thể giải thích rõ ràng được đây.