Thay đổi thất thường?
Phó Chính à, anh cũng thật là..
"May mắn thay, Mộ Tư của chúng ta cũng không phải là một cô nương có thể chịu được những sự tra tấn như vậy của đội trưởng. Nếu người trước mặt thực sự là một cô gái, đội trường có thể hiện tại đã tới Châu Phi đào than rồi."
Lâm Nghị là người đầu tiên cười lớn, nhịn không được vỗ vỗ vào vai Phó Chính, lại nháy mắt với người vừa lên tiếng. Người phía sau lập tức ngậm miệng lại.
Mộ Tư Đồng nhìn vẻ mặt bối rối của Phó Chính, không khỏi cúi đầu cười lớn.
Hóa ra anh ấy cũng có lúc bối rối. Nghĩ tới việc vừa nãy anh ta tức giận phạt cô chạy mấy vòng, bộ dáng hung dữ như thế, hiện tại cảm thấy thật dễ chịu.
Có tiếng sột soạt của quần áo cọ sát vào ghế đối diện.
Khi Mộ Tư Đồng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Chính đang bưng khay đi.
Lâm Nghị cúi đầu ăn hai miếng sau đó lại nhìn về phía Mộ Tư Đồng nói: "Mộ Tư, đội trưởng là người như vậy. Miệng lưỡi sắc bén nhưng trong lòng lại mềm yếu. Trong căn cứ này không có ai là chưa bị phạt."
Mộ Tư Đồng mím môi cười, cô thực sự không để bụng chuyện đó.
Buổi chiều còn vất vả hơn buổi sáng. Dù cho Mộ Tư Đồng đã luyện tập mấy ngày nhưng cô vẫn không thể theo kịp.
Buổi sáng cô chạy sáu vòng. Buổi trưa lại đi bộ. Bây giờ đồ ăn trong bụng còn chưa nôn ra hết là may mắn rồi.
Trên sân tập lúc này chỉ còn bốn nữ minh tinh và Mộ Tư Đồng chưa chạy xong.
Phó Chính cầm đồng hồ bấm giờ trên tay, dang rộng hai chân đứng ở bên cạnh nhìn. Nhìn Mộ Tư Đồng đang cố gắng hết sức chạy, giơ tay cởi mũ ra, lại đội lên.
Bốn vị minh tinh không khỏi bật khóc.
"Đội trưởng Phó thật sự là máu lạnh."
"Đúng vậy. Dù sao chúng ta cũng là con gái, không thể chạy ít hơn một vòng sao?"
Mộ Tư Đồng chạy bên cạnh các cô nhưng không hề vi phạm một chút quy tắc nào.
Tống Tri Diên chạy đến trước mặt Phó Chính, lảo đảo như sắp ngã vào vòng tay anh.
Không ngờ Phó Chính nhanh tay nhanh mắt. Anh vừa duỗi tay đã túm được cổ áo phía sau của Mộ Tư Đồng. Dùng một lực nhỏ, kéo cô về phía anh. Cô liền đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của Phó Chính.
Cảnh này diễn ra quá nhanh.
Khi Mộ Tư Đồng kịp phản ứng, cô cảm thấy cằm mịnh đập mạnh vào cúc áo của Phó Chính khiến cô đau đớn.
Lúc Tống Tri Diên kịp phản ứng thì đã quá muộn. Cô ta loạng choạng đυ.ng vào lưng Mộ Tư Đồng. Ba người dồn tại một chỗ giống như một chiếc hamburger.
Phó Chính cau mày, ấn chiếc đồng hồ trong tay và nhìn Mộ Tư Đồng đang nằm trên ngực mình.
Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở do đang thở gấp. Đôi má ửng hồng. Hàng mi cong cong nhẹ nhàng rung rinh.
Rõ ràng là một cậu nhóc nhưng còn thanh tú hơn cả con gái.
Phó Chính trong lòng bất an, đưa mắt nhìn về hướng khác. Giọng điệu lạnh lùng: "Còn không đứng lên!"
Mộ Tư Đồng kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu lên. Phía sau đầu lập tức đập vào trán Tống Tri Diên, cả hai đều hét lên đau đớn.
"Thật xin lỗi."
Tống Tri Diên nhìn Phó Chính, phát hiện ra vẻ mặt thờ ơ và không kiên nhẫn của anh. Cô chỉ có thể chuyển sự chú ý sang Mộ Tư Đồng trước mặt.
"Không sao đâu. Chỉ là tôi đứng không vững thôi."
Mộ Tư Đồng bị thương cả trước lẫn sau. Cằm và sau đầu đau dữ dội, nhất là cằm, đỏ ửng rõ rệt.
Cô đang chạy, tại sao tự nhiên kéo cô chứ?
Đôi mắt màu hổ phách của Mộ Tư Đồng lấp lánh, chiếc cằm nhỏ đỏ mọng của cô ấy càng bắt mắt hơn.
"Anh đã kéo tôi lại."
Đừng trách cô lười biếng rồi lại lấy cơ hội để phạt cô.
Phó Chính mặt không biểu cảm, chậm rãi nâng đồng hồ bấm giờ, lạnh lùng nói:
"Chạy còn không bằng con gái còn không biết xấu hổ."
Mộ Tư Đồng nghẹn họng, lập tức im bặt.
Cô cũng là con gái mà.
Một người đàn ông từ xa chạy lại phía Phó Chính.
"Đội trưởng, có điện báo anh phải lập tức đi họp."
Phó Chính vẫy tay với Lâm Nghị ở phía xa, cầm đồng hồ bấm giây giao cho cậu ta.
Giọng điệu không hề có chút bất thường nào: "Cậu cho bọn họ chạy tiếp."
Lâm Nghị gật đầu nhận lệnh.
Vừa muốn nhấc chân đi, như là nhớ ra việc gì, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Tư Đồng đang cụp mắt lẩm bẩm gì đó.
Vẫn còn sức lực để phàn nàn, xem ra vẫn chưa thực sự mệt mỏi.
Sau đó anh giơ tay vỗ mạnh vào vai Mộ Tư Đồng, thậm chí còn ấn một chút lên vai cô.
"Nhìn Mộ Tư Đồng hoàn thành hai vòng chạy. Nếu thể lực không tốt, cần luyện tập thêm."
Mộ Tư Đồng nhìn bóng lưng Phó Chính rời đi, nhếch môi không khỏi phàn nàn: "Thật sự rất thích hợp tới Châu Phi xúc than."
Trừ cô ra, còn ai muốn anh chứ.
* * *
Sau một ngày huấn luyện quá tải, ngày hôm sau Mộ Tư Đồng đã nằm liệt giường. Cô gần như không thể nhấc nổi người dậy.
Các cơ ở bắp chân như bị kéo giãn, chỉ cần chạm nhẹ cũng gây ra cơn đau dữ dội.
May mắn thay, hôm nay là cuối tuần và là một ngày tự do trong tuần.
Mộ Tư Đồng dậy sớm, dọn dẹp chỗ ngủ và xách ba lô lên lưng đi ra ngoài.
Kể từ khi cô tốt nghiệp, cha cô đã không chậm trễ một giờ nào đem cô đẩy vào tập đoàn Mộ thị. Bản thân thì cùng vợ yêu đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật.
Cô thật sự cảm thấy, cô chính là một sự cố ngoài ý muốn của cha Mộ Hàn và mẹ Tô Đồng.
Mộ Tư Đồng đi ra cổng liền thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đậu cách đó không xa. Đôi chân run rẩy bước về phía trước.
Trợ lý Hạ Vi nhìn thấy đại tiểu thư thì kích động từ trên xe nhảy xuống. Vừa định nhiệt liệt chào đón thì bị cánh tay Mộ Tư Đồng ngăn lại.
Cô cẩn thận quan sát tứ phía.
"Chị hiện tại là nữ cải trang nam, không thích hợp, lên xe rồi nói."
Hạ Vi liên tục gật đầu, dìu tiểu thư lên xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Mộ Tư Đồng cuối cùng cũng có thể thở ra. Cô ngẩng đầu cởi bộ tóc giả, chán ghét ném vào trong lòng Hạ Vi, khóe mắt dần đỏ lên.
"Hạ Vi, em mua loại tóc giả nào vậy? Đội lên rất ngứa ngáy, chị còn tưởng trên đầu có bọ."
Hạ Vi đem bộ tóc giả ném xuống hàng ghế cuối cùng, trong mắt đầy vẻ nịnh nọt.
"Tiểu thư, em đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi, sẽ đổi bộ khác. Tất cả đều là kiểu giống nhau. Chị yên tâm, sẽ không ai phát hiện được." Nói xong còn vỗ nhẹ vào chiếc vali nhỏ màu đen bên cạnh.
Mộ Tư Đồng dựa lưng vào ghế. Nghĩ tới những khổ cực phải chịu đựng trong mấy ngày này, cơn đau trên cơ bắp dường nhưng cũng phản xạ rất đúng lúc, bắt đầu đau nhức vô cùng.
Mộ Tư Đồng rêи ɾỉ, vô cùng khó chịu.
"Tiểu Vi, chị cảm giác như mình sắp chết trong tay anh ấy rồi."
Hạ Vi đang xoa bóp cánh tay cho cô, nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn cô chủ đang bĩu môi đỏ mọng.
Cô sợ tới nỗi vô ý siết tay hơi mạnh, Mộ Tư Đồng đau đớn thở mạnh.
"A, thật xin lỗi tiểu thư. Nhưng vừa mới gặp đã mạnh mẽ như vậy sao?"
Chẳng trách hôm nay cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn thấy hai chân run rẩy của tiểu thư. Bước đi từng bước một rất khó khăn.
Cô chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng nhìn heo chạy.