Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng

Chương 13




Mộ Tư Đồng gãi gãi bộ tóc giả, đi theo phía sau Phó Chính, trong lòng không khỏi thở dài.

Cũng may Phó Chính tới kịp, nếu muộn một chút, cô đã bị Lâm Nghị lột tóc giả ra rồi.

Phó Chính dừng lại ở phòng cuối cùng cuối dãy ký túc xá, hơi nghiêng người, đúng lúc nhìn thấy Mộ Tư Đồng đang trợn mắt nhìn lên mái tóc của mình.

Trong lòng cười thầm.

Cô vẫn như ngày bé, chỉ quan tâm tới cái đầu mà không để ý đến cái đuôi.

Phó Chính ho nhẹ một tiếng, cau mày nhìn cô chằm chằm: "Chưa thấy cậu có chút tình nguyện nào gấp chăn nhưng chơi bài lại rất hào hứng."

Mộ Tư Đồng khóc không ra nước mắt.

Cô vội vàng bào chữa: "Tôi không muốn chơi, là đội trưởng Lâm nhất quyết yêu cầu tôi chơi. Tôi còn nói không thể chơi được."

Phó Chính đứng khoanh tay, dựa vào tường, nửa đùa nửa thật: "Vừa rồi ai chơi nghiêm túc như vậy?"

Cô có thể không chơi nghiêm túc được sao? Nếu không nghiêm túc, có lẽ giờ này cô đã không thể đứng đây với tư cách Mộ Tư nữa rồi.

Thấy cô im lặng, Phó Chính giơ tay đưa chìa khóa trong túi cho cô, hơi phàn nàn nói: "Làm rơi chìa khóa mà vẫn không phát hiện ra."

Mộ Tư Đồng "à" một tiếng, giơ tay ra nhận lấy sau đó nhìn theo Phó Chính đang quay đầu bỏ đi.

Hôm nay cô cảm thấy Phó Chính rất lạ, nhưng không biết là có chuyện gì. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Tuy nhiên phong cách làm việc biến thái thì từ trước tới nay không hề thay đổi.

Tỉ như việc bắt cô gập chăn cả một ngày trời..

Mộ Tư Đồng trở về phòng, ngồi ở mép giường sau đó sờ sờ chiếc giường lạnh lẽo.

Rõ ràng đều giống nhau nhưng sao cô cứ cảm thấy chiếc giường của Phó Chính ngủ thoải mái hơn.

Mộ Tư Đồng đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng để kiểm tra, rốt cuộc phát hiện ra ở góc phòng có đặt một cái bình thuốc diệt côn trùng.

Cô xoay người cầm lấy, sau đó lấy khăn che mũi, rồi dùng bình phun khắp mặt đất. Cô chỉ mong có thể đem chính bản thân mình cũng sẽ sát trùng một lượt.

Mùi thuốc diệt côn trùng này rất khó chịu, Mộ Tư Đồng ngửi một lúc liền thấy không thể chịu nổi.

Cô chạy tới bên giường cầm ôm lấy chăn, gối và điện thoại sau đó chạy thẳng ra ngoài.

Phó Chính trở lại ký túc xá, dự tính đi nghỉ. Hôm qua anh đã thức cả một đêm. Hôm nay lại dẫn đội luyện tập một ngày, rất mệt mỏi.

Anh lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi tới phòng vệ sinh.

Mộ Tư Đồng ôm chăn, cúi người cẩn thận quan sát xung quanh, nhân lúc không có ai để ý, mở cửa phòng ký túc xá của Phó Chính, lẻn vào.

Khi Phó Chính quay lại, anh nhìn thấy Mộ Tư Đồng đang đứng trong phòng. Gương mặt cô cực kì vui vẻ, mỉm cười với anh.

Anh dừng lại ở cửa, theo quán tính dùng lưỡi đẩy đẩy trong má sau đó nâng cằm lên hỏi: "Cậu có ý gì?"

Mộ Tư Đồng cợt nhả nói: "Phó lão đại, xin hãy cưu mang tôi một đêm, trong phòng tôi vẫn còn gián. Tôi đã xịt một ít thuốc diệt côn trùng nhưng mùi quá nồng, không thể ngửi được."

Phó Chính nhìn bộ dáng cô đang ngồi trên mặt sàn, muốn trải chăn đệm ra nằm dưới sàn nhà.

Vẻ mặt Mộ Tư Đồng nghiêm túc nói: "Tôi không dám đi tìm đội trưởng Lâm vì vừa nãy làm anh ta thua bài."

Nói xong, cô còn làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Phó Chính tức giận cười lớn, cúi người nhặt chăn bông dưới đất ném lên giường. Sau đó anh đặt đồ vệ sinh cá nhân trên tay sang một bên, quay người đi ra ngoài.

Mộ Tư Đồng nhìn khe hở trên cánh cửa đã bị đóng chặt.

Anh ấy không phải sẽ đi kiểm tra phòng của mình chứ?

Vậy cũng quá đa nghi rồi.

Ngay lúc cô đang khoanh tay chờ đợi một cách rối bời, Phó Chính quay lại phòng với một chiếc giường gấp trên tay.

Anh đứng trước bàn, đặt chiếc giường gấp ở giữa lối đi, khoảng cách giữa hai chiếc giường chỉ có hai mươi xen - ti – mét.

Ở một góc độ mà Phó Chính không nhìn thấy, Mộ Tư Đồng liên tục gật gật đầu, vô cùng vừa lòng với khoảng cách này.

Nếu được đặt sát lại sẽ càng tốt hơn.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bước tới nằm xuống, chiếm chọn chiếc giường gấp. Sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Chính nói: "Phó lão đại, anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở đây."

Nói xong, cô nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh.

Chờ anh Phó Chính ngủ say, cô sẽ kê hai chiếc giường lại sát cạnh nhau.

Vậy không phải thành giường đôi rồi sao?

Quá hoàn hảo!

Phó Chính ôm cánh tay không nói gì, sau đó túm áo của cô, nhấc bổng cả người cô lên ném lên giường.

Sau đó một âm thanh khàn khàn vang lên: "Đừng nói nhảm."

Mộ Tư Đồng còn chưa kịp xoa cái mông đau nhức của mình thì đã thấy Phó Chính chuẩn bị lấy chăn bông ở đầu giường.

Cô nảy ra ý tưởng, ném chiếc chăn của mình vào tay Phó Chính.

Tay chân cùng lúc đó nhanh chóng giữ lại chiếc chăn trên giường: "Lão đại, chăn của tôi không nghe lời, anh giúp tôi ngủ với nó một đêm đi."

Không thể ngủ chung giường thì nhất định phải ngủ chung chăn. Tối thiểu cũng phải được ngủ trong chiếc chăn có mùi thơm sảng khoái của Phó Chính.

Phó Chính mệt mỏi tới mức không muốn quan tâm xem cái chăn mà cô nói có thực sự không nghe lời hay không. Anh nằm xuống giường gấp, đắp chăn lên người.

Giường gấp không lớn lắm, vừa vặn cho một người nằm. Nhưng đối với Phó Chính, một người cao 1m88, lại có chút không thoải mái.

Mộ Tư Đồng nằm trên giường, đắp chăn của Phó Chính, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt cô dừng lại trên lông mày anh rất lâu.

Sau đó, cô luồn tay vào trong chăn, cẩn thận lấy điện thoại ra, mở màn hình, hướng camera về phía Phó Chính.

Cô nhấn nút, hình ảnh mỹ nam đang ngủ lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Ngay lúc Mộ Tư Đồng đang cảm thấy thỏa mãn thì giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn của Phó Chính vang lên: "Xóa đi!"

Anh mở đôi mắt đỏ hoe vì thức đêm ra nhìn cô.

Mộ Tư Đồng bị anh dọa cho gần như không thể cầm vững điện thoại, vội vàng quay camera về phía mình, nhanh chóng chụp một bức ảnh.

Sau đó hơi chột dạ nói: "Tôi đang tự chụp ảnh."

Nói xong còn giơ bức ảnh trong tay lên.

Phó Chính không nhìn, chậm rãi nhắm mắt lại, giọng điệu mệt mỏi nói: "Tắt đèn, đi ngủ."

Sau đó, anh trở mình, quay lưng về phía Mộ Tư Đồng và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mộ Tư Đồng đứng dậy, tắt đèn trên bàn rồi lại nằm xuống giường.

Cô kéo chăn lên, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Cả căn phòng im lặng ngoại trừ tiếng kim đồng hồ tích tắc chạy ở đầu giường.

Trong bóng tối, Mộ Tư Đồng nheo đôi mắt xinh đẹp, lặng lẽ chui vào trong chăn, mở điện thoại ra xem những bức ảnh cô vừa chụp trộm được.

Phó Chính đang ngủ, vẻ mặt không còn nghiêm túc như thường lệ, nhìn càng đẹp trai hơn. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

* * *

Chuyện đầu tiên ba chàng trai xui xẻo làm sau khi chạy xong là tới tìm Mộ Tư Đồng.

Lâm Nghị là người đầu tiên đẩy cửa vào phòng, lập tức xả giận nói: "Tiểu Mộ Tư, cậu cũng quá.."

Cửa vừa mở ra, một mùi thuốc diệt côn trùng nồng nặc sộc thẳng vào mũi bọn họ, làm cho ba người lập tức bị đánh úp.

Triệu Thần bịt mũi, nhìn vào trong thăm dò: "Mùi gì vậy? Mộ Tư đang làm cái quỷ gì?"

Lâm Nghị lui ra ngoài, há mốm hít lấy hít để không khí trong lành bên ngoài sau đó đem cửa phòng đóng lại, gãi đầu nói:

"Tôi quên mất, phòng Mộ Tư có gián, hẳn là vừa phun thuốc diệt côn trùng."

Nhưng cũng thật kỳ lạ.

Ngày thường vừa giải tán, Mộ Tư sẽ lập tức trở về ký túc xá, ở lì trong đó không chịu ra ngoài. Giờ này cậu ta có thể đi đâu?