Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng

Chương 11




Phó Chính bình tĩnh lại hô hấp, nhìn người con gái đang vô tư ngồi trên giường.

Có vẻ như cô ấy đang xem anh cởi quần áo một cách nghiêm túc.

Anh nhìn cô sau đó hất cằm về phía cửa.

"Tỉnh lại sao chưa đi, vẫn còn lảng vảng ở đây?"

Mộ Tư Đồng miễn cưỡng nhảy khỏi giường, cô cố ý tới gần và nghiêng người tới sát anh: "Đội trưởng Phó, vừa chạy bộ xong à?"

Phó Chính không trả lời, chuẩn bị đi tới bên giường thu dọn chăn mền bị cô làm lộn xộn.

Mộ Tư Đồng thấy anh không để ý tới mình, cũng không cảm thẩy mất mặt, xoay người đi về phía cửa.

Nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của Mộ Tư Đồng sắp chạm tới cánh cửa, anh liền tiến về phía cô.

Cánh tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, cánh tay cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn nóng bỏng phủ lên.

Phó Chính cúi đầu nhìn người đang bất ngờ đến mức giật mình trước ngực. Kéo tay cô tới trước giường, lông mày khẽ nhếch lên, ung dung nhìn cô:

"Ngủ xong liền bỏ chạy?"

Mộ Tư Đồng: "?"

Đây là kiểu logic gì vậy?

Mộ Tư Đồng lắp bắp: "Tôi.. Tôi cũng không.."

Phó Chính thấy hai gò má của cô ửng hồng, mím khóe môi đang tự động cong lên, giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Giọng nói sau một đêm không ngủ hơi khàn khàn: "Gập chăn lại cho tôi rồi đi."

Mộ Tư Đồng:!

Không phải hôm qua anh đã nói sẽ tự thu dọn sao?

Tại sao nói xong lại thay đổi?

Mộ Tư Đồng nhìn chiếc chăn bị mình quần cho nhăn nhàu một đống, gãi đầu xoành xoạch đến mức suýt chút thì làm rơi bộ tóc giả.

"Không phải anh đã nói.."

Phó Chính đang thu dọn tài liệu trên bàn, cũng không nhìn cô: "Ý của tôi là sẽ dạy cậu cách gập chăn."

"..."

Hôm qua rõ ràng cô đã cố không đụng tới tác phẩm nghệ thuật đó. Chính anh là người đem nó dỡ tung ra.

Mộ Tư Đồng lại đưa mắt nhìn tấm chăn lộn xộn trên giường, thở dài. (Truyện được tăng tải full trên diễn đàn dembuon.vn)

Phó Chính quay đầu nhìn khuôn mặt ỉu xìu của cô chợt nhớ tới lúc anh dỗ cô tập piano khi còn nhỏ.

Biểu hiện cũng tương tự như bây giờ.

Khổ sở và quẫn bách.

Phó Chính thu hồi tầm mắt, cúi người xuống đem tấm chăn trải ra, nghiêng đầu nói: "Xem kỹ xong sau đó sẽ dạy cho cậu."

Mộ Tư Đồng miễn cưỡng nhìn theo động tác của anh.

Bàn tay với những ngón tay thon dài, mạnh khỏe di chuyển qua lại trên tấm chăn.

Vô tình, sự tập trung của Mộ Tư Đồng đã chuyển từ đôi tay sang cơ bắp của anh, và cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Phó Chính.

Phải nói là anh cực kỳ đẹp trai.

Phó Chính gấp chăn lại, đặt gọn gàng lên gối sau đó xoay người nói với Mộ Tư Đồng:

"Sẵn sàng chưa?"

Mộ Tư Đồng cười khổ: "Có thể làm lại một lần nữa hay không?"

Phó Chính thấy khóe miệng cô cong lên, không nhân từ chút nào đem tấm chăn vừa mới gấp xong rũ ra.

"Gấp đi!"

Vậy là cả buổi sáng, trong tai Mộ Tư Đồng chỉ ong ong hai chữ này.

Cô đứng thẳng dậy, nhìn tấm chăn đã được gấp gọn có một chút dáng vẻ của một khối đậu phụ vuông vắn, vỗ vỗ nhẹ vào lưng.

Toàn bộ phần thắt lưng giống như không thuộc về cơ thể của cô nữa.

Bủn rủn không có sức lực.

Cô đặt tấm chăn đã được gấp đẹp đẽ đặt về chỗ cũ, sau đó để lại một mảnh giấy rồi rời khỏi phòng.

Mộ Tư Đồng vừa mới đi tới tầng bốn đã thấy có người trở về.

Lâm Nghị vừa chuẩn bị tiến vào ký túc xá, liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Tư Đồng đang trở về với gương mặt ngơ ngác.

"Mộ Tư, hướng này!"

Mộ Tư Đồng ngước mắt lên nhìn, thấy Lâm Nghị đang ngoắc ngón tay về phía mình, sau đó cô đi về phía anh ta.

"Có chuyện gì thế?"

Lâm Nghị hoàn toàn không coi Mộ Tư Đồng là người xa lạ. Anh ta vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng.

"Mộ Tư à, từ khi nào thì quan hệ giữa cậu và lão đại lại tốt như vậy?"

Cô trừng mắt nhìn anh ta, hai tay cố gắng gỡ cánh tay to lớn của anh ta ra khỏi người mình rồi thở dài nói: "Tốt như thế nào? Anh ấy còn phạt tôi gấp chăn cả một buổi sáng."

Lâm Nghị cười khẩy, rút lại cánh tay đang giữ vai cô, không cần suy nghĩ thêm, dùng lòng bàn tay đánh nhẹ vào sau đầu cô.

Sau đó mỉa mai nói: "Hừ, tôi nghĩ đó là lão đại đang thiên vị cậu, để cậu không cần tới tập luyện buổi sáng."

Mộ Tư Đồng nhìn Lâm Nghị đã trở về phòng, trong đầu tràn ngập nghi ngờ.

Ý anh ta thiên vị là được gấp chăn cả buổi sáng?

Cô hiện tại còn không thể duỗi thẳng eo!

Mộ Tư Đồng xoa cái đầu bị Lâm Nghị vỗ, đi về phòng của mình.

Vừa mở cửa ra, một mùi thuốc diệt côn trùng nồng nặc sộc thẳng vào mũi.

Mộ Tư Đồng vừa lấy tay bịt mũi vừa chạy tới mở cửa sổ ra, cẩn thận nhìn khắp phòng một lượt.

Ai mà tốt bụng như vậy? Cô còn dự định tới tìm Lâm Nghị giúp đỡ nhưng hiện tại xem ra không cần nữa rồi.

Mộ Tư Đồng thay quần áo, sau đó đi tới căng tin đúng giờ.

Bữa trưa hôm nay toàn món cô thích ăn. Thịt thăn chua ngọt, sườn heo om và các món xào ăn kèm.

Chỉ cần nhìn thôi cũng làm cô chảy nước miếng.

Cô đặt khay cơm lên bàn, vừa ngồi xuống thì người đàn ông mất tích cả buổi sáng lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Lúc Phó Chính ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm vào khay cơm của cô.

Mộ Tư Đồng cắn đũa, ngước nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò.

"Đội trưởng Phó, tôi đã gấp chăn rất đẹp."

Sắc mặt người đàn ông không mấy quan tâm, cúi đầu ăn cơm không nói một lời nào, hoàn toàn trở lại với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày.

Mộ Tư Đồng nhìn chằm chằm anh ta một lúc.

Người đàn ông này có bị tâm thần phân liệt không?

Cô gắp một miếng thịt chua ngọt lên cắn một miếng. Tiếc là miếng thịt này không phải thịt trên người Phó Chính.

Đột nhiên trong căng tin có tiếng bàn tán xôn xao. Mộ Tư Đồng ngước mắt nhìn lên, là nhóm ngôi sao đến muộn.

Mỗi người trong số đó đều giống như một quả cà tím bị sương giá làm cho nhũn nát. Bình thường chỉ có những ngôi sao nữ mới ủ rũ bơ phờ, hôm nay ngay cả những ngôi sao nam kia cũng có chút uể oải.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Bé Đen bên cạnh đụng vào bả vai cô, tiến đến thì thầm vào tai cô: "Hôm nay Đội trưởng Phó cho mọi người khám phá giới hạn của bản thân."

Phó Chính thấy hai người đối diện thì thầm to nhỏ thì nhấc chân đá vào chân Mộ Tư Đồng một cái. Anh nói một cách lạnh lùng: "Tập trung ăn cơm. Ăn không nói, ngủ không nói."

Sau khi Phó Chính đá cô, anh không rút chân lại mà dùng mũi chân ấn vào chân cô.

Mộ Tư Đồng sợ người này sẽ lại thay đổi thất thường rồi giẫm lên chân cô, cô liền lặng lẽ rút chân lại.

Phó Chính ngước mắt lên, thờ ơ nhìn người đối diện, vừa nói vừa chuyển đùi gà trên khay của mình sang khay của Mộ Tư Đồng.

"Ăn xong thì về phòng gấp lại chăn."

"Vẫn phải gấp nữa sao?"

Mộ Tư Đồng lại cúi đầu im lặng dưới cái nhìn nghiêm nghị của Phó Chính. Tầm mắt dừng trên chiếc đùi gà trong khay.