Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 212: Người Như Quân Cờ (1)




"Tam Chuyển Phong Ma Đan?"   

Phương Nguyên trả lời nhẹ nhàng, còn quả ớt nhỏ nghe xong thì suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất. Ngay cả Hỏa Mãng Tiên linh động trong tay nàng cũng có hơi sơ sẩy một chút, bị một bộ Hắc Phong Khô Lâu dùng miệng cắn chặt, suýt nữa đã bị đoạt đi. Việc này khiến cho nàng phải vội vàng vận chuyển pháp lực, cưỡng ép đoạt lại!   

Ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng điên dại của Quan Ngạo, trong lòng nàng vẫn có hơi hoảng sợ.   

Nàng thực sự không ngờ rằng, thế mà Phương Nguyên lại to gan như vậy!   

Hắn lại dám cho đồng môn ăn thứ này...   



Phong Ma Đan từ trước đến nay vẫn luôn là một loại đan dược cấm kỵ trong tiên môn. Nếu nói khó luyện thì cũng không khó, chỉ cần dùng mấy vị dược liệu bình thường không quá hiếm thấy là có thể luyện ra, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiệu quả của đan dược này thật sự quá mức cuồng bạo, gần như là tà môn...   

Đây vốn là một loại đan dược khi người tu hành liều mạng với người khác thì mới phục dụng. Một khi nuốt vào, pháp lực sẽ điên cuồng vận chuyển, thậm chí thiêu đốt, có thể cho người tu hành có được lực lượng và tốc độ vượt xa lúc bình thường mấy lần, gần như trở nên điên dại trong một khoảng thời gian nhất định, vì thế nó mới có cái tên như vậy!   

Nhưng đan dược này, hiệu quả mặc dù rõ ràng, thế nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!   

Sau khi phục dụng đan này, người tu hành thông thường sẽ hư thoát trong một khoảng thời gian rất lâu. Người hơi nghiêm trọng, thậm chí sẽ tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân, khi dược tính hao hết sẽ trực tiếp chết thẳng cẳng, khá hơn một chút thì cũng sẽ tổn thương đạo cơ, khó lòng phục hồi như cũ!   



Bởi vậy, thay vì nói đây là đan dược, chẳng bằng nói đây là độc dược!   

Tiên môn sẽ rất ít can thiệp vào chuyện luyện đan của môn hạ đệ tử, nhưng Phong Ma Đan này thì lại nằm trong luật cấm!   

Nói một cách khác, đệ tử Đan đạo bình thường tuyệt đối sẽ không đi luyện loại đan dược này, cũng sẽ không được phép học...   

Còn về Phương Nguyên, ai mà ngờ hắn lại thông qua mụ điên Nhiếp Hồng Cô kia để luyện ra loại cấm đan này. Càng kinh khủng hơn nữa chính là việc Phương Nguyên còn đút cho Quan Ngạo ăn trong Ma Tức hồ ở ngay trước mặt mọi người, sau đó mượn phong ma kình của hắn để chém lui yêu ma...   

Việc này chẳng phải là đang giết người hay sao?   

Có điều việc đã đến nước này, nàng cũng không đoái hoài tới việc chất vấn Phương Nguyên nhiều như vậy. Hắc Phong Khô Lâu sau khi hay tin liền hành động, sinh khí thịnh vượng trên người những đệ tử tu hành kia có sức hấp dẫn trời sinh đối với bọn chúng, vì vậy lúc này bọn chúng đều đang điên cuồng lao đến.   

Các quái vật khô lâu không chỉ bao gồm hài cốt của con người mà còn có của các loại động vật. Lúc này bọn chúng giống như thủy triều trào dâng, điên cuồng vọt tới trước mặt nàng như không muốn sống. Nàng trông coi Hữu Đinh thần vị, bản thân cũng chỉ có thể vung vẩy Hỏa Mãng Tiên, một đạo Hỏa Mãng dài hơn mười trượng tung bay, kích diệt tất cả quái vật khô lâu từ trên xuống dưới!   

Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại dựa vào ba thước thanh phong nơi tay, kiếm quang biến ảo phun ra nuốt vào, trong vòng ba trượng trước người hắn, không có khô lâu nào có thể sống sót!   

Đối mặt với một đợt lại một đợt Hắc Phong Khô Lâu không sợ chết như thế này, điều khiến bọn họ sợ nhất chính là bị bọn chúng bao vây, chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ bị bọn chúng xé thành mảnh nhỏ.   

Nhưng bây giờ có Quan Ngạo giống như điên dại ngăn ở phía trước, đám quái vật khô lâu đông đảo này sẽ không thể vọt ra phía sau, tất nhiên cũng sẽ không thể đè đám đệ tử Tiểu Trúc phong ra mà đánh. Phương Nguyên và quả ớt nhỏ canh giữ ở Tả Hữu Đinh thần vị cũng giúp cho hai cánh giữ vững an ổn, còn các đệ tử tiên môn khác thì lại lấy phòng ngự là chính, chỉ có rất ít người trực tiếp giao thủ với Hắc Phong Khô Lâu...   

Cứ như vậy, hai bên tạo thành một loại cục diện hiếm thấy.   

Đám đệ tử Tiểu Trúc phong vững như đê đập, mặc cho Hắc Phong Khô Lâu trùng kích giống như thủy triều nhưng vẫn lù lù bất động. Tại ba nơi Đinh thần vị, ba vị cao thủ lúc nào cũng xuất thủ, từng mảnh từng mảnh Hắc Phong Khô Lâu bị giảo diệt, biến thành bột vụn, một tầng lại một tầng trải trên mặt đất...   

Ác chiến như vậy chừng nửa canh giờ, số lượng Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh rõ ràng đã ít đi, thưa thớt hơn trông thấy.   

Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đột nhiên hét dài một tiếng: "Mở ra trận thế, tự mình chiến đấu!"   

Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng!   

Đệ tử tiên môn trốn ở trong trận sớm đã có người kìm nén không được, khi nghe thấy thế thì lập tức gào thét vọt ra, tự mình tế lên pháp bảo, phù triện rồi vọt về phía những Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh kia. Bọn họ ba năm người một tổ bao vây, chiếm hết ưu thế, đánh giết Hắc Phong Khô Lâu,...   

"Thế mà thật sự chống cự được ư?"   

Ngay cả quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vào lúc này cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.   

Nàng không để ý tới sự mỏi mệt sau khi ác chiến liên tục nửa canh giờ, chỉ lo nhìn qua chiến trường xung quanh.   

Bây giờ tràng diện đã tốt đẹp, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đang đuổi đánh mấy con khô lâu đáng thương kia, khắp nơi vang lên những trận hoan hô.   

Nàng có hơi khó mà tin được!   

Ngay cả là nàng, lần trước khi tiến vào Ma Tức hồ này, chí ít có ba vị cao thủ Luyện Khí chín tầng đỉnh tiêm đồng hành, ngoài ra còn có hơn mười vị đệ tử, thực lực bình quân chí ít cũng từ Luyện Khí tầng tám trở lên. Kết quả khi chạm mặt với một đám Hắc Phong Khô Lâu, hai bên đã ác chiến một trận, rốt cuộc vẫn lạc bốn vị đệ tử, chí ít cũng có mười vị đệ tử thụ thương a. Thế nhưng bây giờ, đệ tử của Tiểu Trúc phong thế mà vẫn còn sống nhăn hết ư?   

... Không đúng, vừa rồi có một vị bị đả thương!   

Vị đệ tử kia đuổi theo Hắc Phong Khô Lâu, đuổi quá vui sướng, té ngã một phát, rớt mất một cái răng cửa!   

Nàng vừa câm nín, vừa buồn cười, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn sang Phương Nguyên.   

"Quan Ngạo sư huynh, có thể nghỉ ngơi một chút rồi!"   

Lúc này Phương Nguyên đã chạy tới bên người Quan Ngạo, thấp giọng khuyên nhủ.   

"Giết giết giết giết giết, giết loạn như ma..."