Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 211: Như Điên Như Ma (2)




"Phương sư đệ bảo ta chiến, vậy thì ta sẽ... chiến đến chết!"   

Quan Ngạo vào lúc này cũng hét lên một tiếng, hai tay nắm chắc đại đao, hung hăng càn lướt ra ngoài.   

Một đao này của hắn đơn giản tới cực điểm, không có nửa phần biến hóa nào. Bản thân hắn cũng là loại người chỉ có man lực, không có quá nhiều chiêu pháp tinh diệu. Thế nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, lực lượng của một đao đơn giản này của hắn thực sự quá mức dọa người...   

Một đao quét ngang, nặng nề như núi!   

Những tiếng ầm ầm chợt vang lên...   



Một đao kia vung ra, thế mà khiến cho hư không bạo liệt, ngay cả thân đao cũng biến mất, chỉ kịp nhìn thấy một luồng tàn ảnh còn sót lại!   

Oanh! Oanh! Oanh!   

Đừng nói là đao, ngay cả đao phong do thân đao chém ra cũng tựa như gió lốc, sinh sinh quét qua từ trái sang phải, khiến cho tất cả Hắc Phong Khô Lâu tới gần hắn đều đã bị đánh thành mảnh vỡ, hắc phong nồng đậm trên người chúng cũng bị một đao này xé nát. Đừng nói là những con khô lâu ở gần hắn, ngay cả những con đứng cách xa hắn 10 trượng cũng bị kình phong kéo ngã, ngã ra đầy đất!   

"Ông trời ơi... Đây còn là con người sao?"   



Đám đệ tử tiên môn vây quanh Quan Ngạo đều kinh hãi thốt lên.   

Bọn hắn đều hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị dọa cho phát sợ.   

Quan Ngạo vốn trời sinh thần lực, cường tráng vô biên, bây giờ lại sinh sinh nâng sự cường tráng của mình lên thêm một đoạn …   

Thứ này đã không thể dùng từ man lực để hình dung nữa, muốn hình dung chuẩn xác, hẳn phải gọi là lực lượng của Quỷ Thần mới đúng!   

"Rầm rầm..."   

Có điều khi Quan Ngạo xuất thủ, hắn đã ra tay quá mức mạnh mẽ, thân eo hai sườn lập tức lộ ra sơ hở lớn tựa như sơn động. Hắc Phong Khô Lâu ở phía chính diện bị hắn chém đổ một mảnh, thế nhưng hai bên lại lập tức có đại lượng Hắc Phong Khô Lâu xông lên. Trên móng vuốt không có một chút huyết nhục nào của chúng có một luồng ma tức màu đen quấn quanh giống như pháp bảo, chúng dùng thứ này để hung hăng cào lên trên người của Quan Ngạo...   

Kiến nhiều cắn chết voi, chính là đạo lý này!   

Con kiến có thể cắn chết con voi, không phải bởi vì khí lực đủ lớn, mà là bởi vì con voi có quá nhiều sơ hở!   

Quan Ngạo lúc này hung ác điên cuồng không rõ nguyên do, đại đao cuồng vũ, vô số Hắc Phong Khô Lâu bị hắn đánh bay ra ngoài. Thế nhưng là vẫn có không ít Hắc Phong Khô Lâu xông tới, thậm chí có một số con bám lên người hắn, làm thế nào cũng không thoát ra được, may mà có kim giáp che chở nhục thân...   

"Xung phong theo Quan sư huynh, giúp hắn bảo vệ lưng eo!"   

Đúng vào lúc này, Phương Nguyên cũng đã lách mình đi đến vị trí Tả Đinh thần vị, kiếm quang lưu chuyển trong tay hắn, vô thanh vô tức biến mười mấy bộ Hắc Phong Khô Lâu nhích lại gần mình thành mảnh vụn. Sau đó hắn hoành kiếm trước ngực, sinh sinh chống đỡ sự tập kích của vô tận yêu vật. Giọng nói của hắn vang lên oang oang, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo sau lưng Quan Ngạo lập tức tỉnh ngộ, liền cùng nhau xông tới!   

"Ma vật nhận lấy cái chết!"   

"Buông Quan đồ đần ra..."   

Đám đệ tử này vừa tế ra Kim Giáp Phù che chở bên ngoài, vừa tế khởi các loại phù triện và pháp bảo đánh về phía Hắc Phong Khô Lâu quấn lên trên người Quan Ngạo. Bọn họ giống như đập con ruồi giúp hắn, nhanh chóng quét sạch đi đám khô lâu bám trên người Quan Ngạo. Còn Quan Ngạo thì cảm thấy nhẹ nhàng hẵng đi, vì thế hắn ha ha cười to, đao thế trong tay càng dữ dội hơn, ầm ầm xông lên chém giết về phía trước!   

Trong khi đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một mực đi theo sau lưng Quan Ngạo. Bọn họ không quan tâm đ ến những chuyện khác, chỉ lo che chở những sơ hở mà Quan Ngạo để lộ ra!   

Nhờ đó, bọn họ thế mà tạo thành một loại hiệu quả kỳ dị, hai bên điệp gia, uy lực càng mạnh mẽ hơn vô số lần!   

"Giết giết giết giết giết..."   

"Giết loạn như ma..."   

"Máu chảy như biển̉..."   

"Đầu như nở hoa..."   

Quan Ngạo lúc này thật sự giống như một kẻ điên. Hắn vung vẩy đại đao trong tay, trùng sát qua lại giữa đám Hắc Phong Khô Lâu. Nơi đại đao lướt qua, những khô lâu trông có vẻ vô cùng đáng sợ kia đều bị hắn quét thành mảnh vỡ. Dưới thế công đại khai đại hợp mạnh mẽ này, một số Hắc Phong Khô Lâu vô thanh vô tức mò đến gần người hắn cũng đều bị mấy đệ tử tiên môn bảo vệ sau lưng hắn đánh tan!   

Kể từ đó, Quan Ngạo chỉ công không thủ, càng phát huy một thân man lực của hắn đến cực hạn!   

Hắn đơn giản giống như là một đầu Dã Long, va chạm tứ phía, tung hoành vô địch!   

Về sau, thậm chí đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo hắn cũng phải một đường chạy mau mới có thể theo kịp thân ảnh của hắn.   

"Phương Nguyên... Ngươi... Vừa rồi ngươi rốt cuộc đã cho hắn ăn thứ gì?"   

Ngay cả quả ớt nhỏ đang trông coi Hữu Đinh thần vị thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương như thế cũng cảm thấy hơi hơi tê dại da đầu, nhịn không được mà quát hỏi.   

"Tam Chuyển Phong Ma Đan!"   

Phương Nguyên một kiếm tiện tay xoắn nát một bộ Hắc Phong Khô Lâu, nhàn nhạt mở miệng nói. "Phương sư đệ bảo ta chiến, vậy thì ta sẽ... chiến đến chết!"   

Quan Ngạo vào lúc này cũng hét lên một tiếng, hai tay nắm chắc đại đao, hung hăng càn lướt ra ngoài.   

Một đao này của hắn đơn giản tới cực điểm, không có nửa phần biến hóa nào. Bản thân hắn cũng là loại người chỉ có man lực, không có quá nhiều chiêu pháp tinh diệu. Thế nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, lực lượng của một đao đơn giản này của hắn thực sự quá mức dọa người...   

Một đao quét ngang, nặng nề như núi!   

Những tiếng ầm ầm chợt vang lên...   



Một đao kia vung ra, thế mà khiến cho hư không bạo liệt, ngay cả thân đao cũng biến mất, chỉ kịp nhìn thấy một luồng tàn ảnh còn sót lại!   

Oanh! Oanh! Oanh!   

Đừng nói là đao, ngay cả đao phong do thân đao chém ra cũng tựa như gió lốc, sinh sinh quét qua từ trái sang phải, khiến cho tất cả Hắc Phong Khô Lâu tới gần hắn đều đã bị đánh thành mảnh vỡ, hắc phong nồng đậm trên người chúng cũng bị một đao này xé nát. Đừng nói là những con khô lâu ở gần hắn, ngay cả những con đứng cách xa hắn 10 trượng cũng bị kình phong kéo ngã, ngã ra đầy đất!   

"Ông trời ơi... Đây còn là con người sao?"   



Đám đệ tử tiên môn vây quanh Quan Ngạo đều kinh hãi thốt lên.   

Bọn hắn đều hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị dọa cho phát sợ.   

Quan Ngạo vốn trời sinh thần lực, cường tráng vô biên, bây giờ lại sinh sinh nâng sự cường tráng của mình lên thêm một đoạn …   

Thứ này đã không thể dùng từ man lực để hình dung nữa, muốn hình dung chuẩn xác, hẳn phải gọi là lực lượng của Quỷ Thần mới đúng!   

"Rầm rầm..."   

Có điều khi Quan Ngạo xuất thủ, hắn đã ra tay quá mức mạnh mẽ, thân eo hai sườn lập tức lộ ra sơ hở lớn tựa như sơn động. Hắc Phong Khô Lâu ở phía chính diện bị hắn chém đổ một mảnh, thế nhưng hai bên lại lập tức có đại lượng Hắc Phong Khô Lâu xông lên. Trên móng vuốt không có một chút huyết nhục nào của chúng có một luồng ma tức màu đen quấn quanh giống như pháp bảo, chúng dùng thứ này để hung hăng cào lên trên người của Quan Ngạo...   

Kiến nhiều cắn chết voi, chính là đạo lý này!   

Con kiến có thể cắn chết con voi, không phải bởi vì khí lực đủ lớn, mà là bởi vì con voi có quá nhiều sơ hở!   

Quan Ngạo lúc này hung ác điên cuồng không rõ nguyên do, đại đao cuồng vũ, vô số Hắc Phong Khô Lâu bị hắn đánh bay ra ngoài. Thế nhưng là vẫn có không ít Hắc Phong Khô Lâu xông tới, thậm chí có một số con bám lên người hắn, làm thế nào cũng không thoát ra được, may mà có kim giáp che chở nhục thân...   

"Xung phong theo Quan sư huynh, giúp hắn bảo vệ lưng eo!"   

Đúng vào lúc này, Phương Nguyên cũng đã lách mình đi đến vị trí Tả Đinh thần vị, kiếm quang lưu chuyển trong tay hắn, vô thanh vô tức biến mười mấy bộ Hắc Phong Khô Lâu nhích lại gần mình thành mảnh vụn. Sau đó hắn hoành kiếm trước ngực, sinh sinh chống đỡ sự tập kích của vô tận yêu vật. Giọng nói của hắn vang lên oang oang, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo sau lưng Quan Ngạo lập tức tỉnh ngộ, liền cùng nhau xông tới!   

"Ma vật nhận lấy cái chết!"   

"Buông Quan đồ đần ra..."   

Đám đệ tử này vừa tế ra Kim Giáp Phù che chở bên ngoài, vừa tế khởi các loại phù triện và pháp bảo đánh về phía Hắc Phong Khô Lâu quấn lên trên người Quan Ngạo. Bọn họ giống như đập con ruồi giúp hắn, nhanh chóng quét sạch đi đám khô lâu bám trên người Quan Ngạo. Còn Quan Ngạo thì cảm thấy nhẹ nhàng hẵng đi, vì thế hắn ha ha cười to, đao thế trong tay càng dữ dội hơn, ầm ầm xông lên chém giết về phía trước!   

Trong khi đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một mực đi theo sau lưng Quan Ngạo. Bọn họ không quan tâm đ ến những chuyện khác, chỉ lo che chở những sơ hở mà Quan Ngạo để lộ ra!   

Nhờ đó, bọn họ thế mà tạo thành một loại hiệu quả kỳ dị, hai bên điệp gia, uy lực càng mạnh mẽ hơn vô số lần!   

"Giết giết giết giết giết..."   

"Giết loạn như ma..."   

"Máu chảy như biển̉..."   

"Đầu như nở hoa..."   

Quan Ngạo lúc này thật sự giống như một kẻ điên. Hắn vung vẩy đại đao trong tay, trùng sát qua lại giữa đám Hắc Phong Khô Lâu. Nơi đại đao lướt qua, những khô lâu trông có vẻ vô cùng đáng sợ kia đều bị hắn quét thành mảnh vỡ. Dưới thế công đại khai đại hợp mạnh mẽ này, một số Hắc Phong Khô Lâu vô thanh vô tức mò đến gần người hắn cũng đều bị mấy đệ tử tiên môn bảo vệ sau lưng hắn đánh tan!   

Kể từ đó, Quan Ngạo chỉ công không thủ, càng phát huy một thân man lực của hắn đến cực hạn!   

Hắn đơn giản giống như là một đầu Dã Long, va chạm tứ phía, tung hoành vô địch!   

Về sau, thậm chí đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo hắn cũng phải một đường chạy mau mới có thể theo kịp thân ảnh của hắn.   

"Phương Nguyên... Ngươi... Vừa rồi ngươi rốt cuộc đã cho hắn ăn thứ gì?"   

Ngay cả quả ớt nhỏ đang trông coi Hữu Đinh thần vị thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương như thế cũng cảm thấy hơi hơi tê dại da đầu, nhịn không được mà quát hỏi.   

"Tam Chuyển Phong Ma Đan!"   

Phương Nguyên một kiếm tiện tay xoắn nát một bộ Hắc Phong Khô Lâu, nhàn nhạt mở miệng nói.