Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 55




Cuối cùng thuốc nổ cũng đã chế tạo xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng kích động.

“Cuối cùng cũng có thể gϊếŧ chết con gấu rồi sao!”

Khoảng thời gian con gấu bồi hồi ngoài biệt thự của họ càng ngày càng dài, nhìn họ cách bức tường thủy tinh trong suốt. Họ sợ hãi vô cùng, buổi tối cũng không thể ngủ yên giấc. Lúc trước có người thay phiên nhau gác đêm, nếu có gấu xuất hiện thì dùng bình lựu đạn tự chế do Tống Sư Yểu làm bằng chai rượu vang xua đuổi nó. Mấy ngày đầu rất hữu ích, song họ rõ ràng nhận thấy con gấu đã càng ngày càng sốt ruột rồi, càng ngày càng không sợ lựu đạn tự chế nữa. Dường như nó đã nhận ra mấy thứ đó không thể gây tổn thương thực chất cho nó.

May mà trước khi con gấu chính thức tấn công biệt thự, thuốc nổ của họ đã làm xong!

Mọi người đều mong chờ nhìn Tống Sư Yểu, chờ cô trình bày kế hoạch. Khán giả trong và ngoài thế giới thực tế ảo cũng rất mong đợi, cuối cùng cũng chờ đến ngày này, gϊếŧ gấu thôi! Thích kích quá trời! Gϊếŧ bằng cách nào đây? Đào bẫy ư? Lừa con gấu vào đó rồi nổ chết nó chăng?

“Gϊếŧ bằng cách nào? Có phải là nên sắp đặt một cái bẫy trước, sau đó dụ con gấu vào rồi nổ chết nó không?” Người khác cũng nghĩ như vậy.

“Bẫy ư?” Tống Sư Yểu lắc đầu: “Bây giờ chỉ cần chúng ta ra ngoài thì sẽ bị con gấu ăn thịt ngay. Nó đã đói ruột gan cồn cào rồi, đang ở bên ngoài chờ thời cơ hành động, một khi có con mồi đi ra thì nó sẽ không buông tha. Nhưng cũng đừng lo, chúng ta có một cái bẫy thiên nhiên để sử dụng.”

“Ở đâu?”

“Ở đây.”

Mọi người sửng sốt, cái gì?

Ngón tay Tống Sư Yểu gõ lên mặt bàn: “Chính là chỗ này, căn biệt thự này. Kế hoạch của tôi là cho con gấu tiến vào, sau đó kíp nổ nơi này, để con gấu bị đập chết trong tòa nhà này.”

Đây là một căn biệt thự bốn tầng xa hoa, hoàn toàn có thể đè chết con gấu. Nếu chỉ dùng thuốc nổ thì chưa chắc có thể gϊếŧ chết nó trong một lần, bởi vì nó có thể chạy trốn. Chỉ cần con gấu chưa chết thì dưới sự thôi thúc của bản năng sinh tồn, nó vẫn sẽ truy đuổi con mồi, họ vẫn gặp phải mối đe dọa bị gấu truy sát.

Nhưng nếu lợi dụng căn biệt thự này thì sẽ khác. Con gấu dù không bị nổ chết thì cũng bị đè chết, không bị đè chết thì cũng sẽ bị nhốt lại không thể chạy thoát, cuối cùng chết vì ngộp thở hoặc chết đói, thậm chí họ cũng có thể thừa dịp này chém chết nó.

Tóm lại không có nơi này phù hợp để gϊếŧ con gấu hơn nơi này.

/Ù vãi! Chơi lớn luôn!/

/Tôi phát hiện mỗi lần phỏng đoán của tôi đều có kết cấu nhỏ hơn kế hoạch của Tống Sư Yểu. Lúc trước tôi cho rằng cô ấy sẽ dùng bẫy gϊếŧ gấu, ai ngờ người ta lại làm thuốc nổ, tôi cho rằng làm thuốc nổ xong rồi sẽ nổ chết con gấu, ai dè người ta lại muốn kíp nổ cả căn nhà…/

/Kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!!/

/Suy xét chu đáo quá, quá đáng tin, đỉnh vãi./

“Nổ cả biệt thự này luôn á? Thế thì sau này chúng ta phải làm sao đây? Sẽ phải ăn ngủ ngoài trời à?” Có người nhăn mặt hỏi.

“Căn biệt thự này vốn không thể ở lại lâu.” Văn Anh Đình đáp: “Đã hết đồ ăn rồi. Mấy ngày nay mọi người chưa từng được ăn no một bữa, uống cháo cũng uống tới mức phát ngán, lượng dùng điện nước cũng đã tiến vào trạng thái thấp nhất, từ buổi chiều đã không có nước có điện để dùng. Ở lại đây chẳng còn tác dụng nào khác ngoài một mái nhà che nắng che mưa. Tập đoàn Phồn Tinh vốn không có ý định cho chúng ta sống thoải mái mấy ngày.”

“Đúng.” Vợ chồng Lễ Văn Linh cũng gật đầu. Lúc trước Tống Sư Yểu đã nói với họ rồi, cho nên họ rất chú ý tới điện nước nhà mình, phát hiện đồng hồ nước ắc quy điện đều thuộc loại cố định, nói cách khác căn nhà này có thể dùng bao nhiêu nước và điện đã bị hạn chế ngay từ đầu, dùng hết thì sẽ không còn nữa.

Nói tới đây, mặc dù mọi người vẫn không muốn sinh tồn ngoài hoang dã, song chuyện đã tới nước này rồi thì còn làm gì được nữa? Chỉ có thể trông chờ mình sẽ thuận lợi tìm tới cứ điểm kế tiếp mà thôi. May mà họ có Tống Sư Yểu, có đại lão như cô ấy dẫn đường thì tỷ lệ sống sót của họ sẽ lớn hơn nhiều.

Thấy mọi người chưa nói được mấy câu thì cứ dựa theo kế hoạch của Tống Sư Yểu, Văn Châu Liên âm thầm nghiến răng, đưa mắt đối diện với Vệ Ngôn, trong lòng bực bội.

Đồ phế vật vô tích sự! Không nổi tiếng là đáng lắm, tuyến 18 cả đời!

Vệ Ngôn và Văn Châu Liên thuộc cùng một công ty. Văn Châu Liên là tiền bối, cũng nổi tiếng hơn Vệ Ngôn, lại thêm người cùng phe thì càng có thể gợi ra cảm xúc ghen tỵ, cho nên kế hoạch của công ty là Văn Châu Liên làm chủ, Vệ Ngôn giúp đỡ. Văn Châu Liên tự nhận mình đã rất cố gắng, nhưng Vệ Ngôn lại chẳng giúp đỡ được mình chút nào.

Đáng lẽ Vệ Ngôn phải đi dụ dỗ Tống Sư Yểu để Tống Sư Yểu yêu anh ta. Kết quả thì sao? Anh ta chẳng khác Thang Khải ở tập đầu tiên là bao, hoàn toàn chẳng có chút công dụng nào.

Vệ Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy mình vô tội. Chỉ cần là người có não một tí đều sẽ biết rõ người như Tống Sư Yểu mà thèm để mắt tới anh ta chắc? Anh ta đi dụ dỗ Tống Sư Yểu, chẳng lẽ anh ta không cần mặt mũi à?

Hơn nữa cho dù anh ta mặt dày tiếp cận thì Evans vẫn luôn kè kè bên cạnh Tống Sư Yểu, cái tên vật trang sức vô dụng đó, Tống Sư Yểu không chia nhiệm vụ cho anh, những người khác cũng không dám xen vào câu nào, thế là anh cứ thanh thản đi theo Tống Sư Yểu, cùng lắm là giúp đỡ nhóm lửa thôi. Anh ta chỉ cần lại gần, đôi mắt hình viên đạn của Evans sẽ lập tức bắn về phía anh ta, hơn nữa chất vấn từ tận linh hồn: “Vợ chưa cưới của cậu chẳng phải là cô Trư gì đó hay sao? Tiếp cận em gái tôi làm gì? Muốn quyến rũ con bé hả?”

Anh ta hoàn toàn không thể trả lời được câu hỏi đó, dù trả lời kiểu gì cũng sẽ bị bới lỗi thôi, chỉ có thể cười lúng túng rồi rời đi trước những đôi mắt hóng chuyện.

Anh ta chợt hiểu được tâm trạng của Thang Khải ở tập trước. Đáng buồn là tập trước Thang Khải còn có thể đọc sách y học, nhận được sự đồng tình và yêu mến của rất đông khán giả, vừa ra ngoài đã có đạo diễn giỏi phim bom tấn mời đi đóng vai chính trong điện ảnh đề tài y học, còn mình thì sao???

Thôi, không nhắc tới cũng thế, anh ta tiếp tục làm người vô hình vậy, xem như lăn lộn cho khán giả quen mặt mình.

Vệ Ngôn không biết rằng chính vì anh ta không gây chuyện nên khán giả trong thế giới hiện thực càng có thiện cảm với anh ta hơn là Văn Châu Liên.

Địa điểm gϊếŧ gấu đã được xác định, tiếp theo phải suy xét xem nên làm thế nào để tiến hành thuận lợi.

“Con gấu sẽ vào nhà, chắc chắn là vì trong nhà có đồ ăn mà nó muốn, cho nên có phải cần con mồi không?” Văn Anh Đình hỏi, mọi người lập tức căng thẳng, con mồi ư?!

“Đúng thế.” Tống Sư Yểu đáp.

/Sắp bắt đầu rút thăm à?/

/Lại xuất hiện mâu thuẫn rồi, ai sẽ ở lại trong nhà làm con mồi đây?/

/Chẳng ai muốn làm con mồi đâu, vừa phải đối mặt với gấu lại vừa phải đối mặt với thuốc nổ./

Trong đầu mỗi người đã bắt đầu xuất hiện cảnh tượng quyết định ai sẽ làm con mồi, đủ loại tâm tư đều ngoi đầu, ai dè Tống Sư Yểu lại nói: “Mọi người đều phải làm con mồi. Tôi mong rằng mọi người hiểu sự không thể kiểm soát của con gấu kia. Nếu chỉ để một người ở lại biệt thự thì chưa chắc nó sẽ xông vào, cũng có khả năng sẽ đuổi theo những người đã chạy ra ngoài, khi đó ai sẽ chết thì đố ai biết được. Hơn nữa sự cố gắng mấy ngày qua chúng ta cũng sẽ có khả năng đổ xuống sông xuống bể. Tôi nghĩ chúng ta đều không muốn mạo hiểm như vậy.”

Đôi mắt trong veo bình tĩnh của cô như nhìn thấu những ý nghĩ âm u trong lòng mỗi người, đảo mắt nhìn qua chỗ nào thì người ấy đều không khỏi hổ thẹn.

Hơn nữa lời nói của cô đâm trúng mệnh mạch của mỗi người. Không ai muốn trở thành “ngoài ý muốn” bị con gấu đuổi gϊếŧ. Nếu cùng nhau làm con mồi thì sẽ không có ai nói được câu nào, cũng là chuyện mà mọi người đều có thể tiếp thụ.

“Nên làm như thế nào đây?”

Tống Sư Yểu cầm bút vẽ cấu tạo sơ lược của biệt thự trên giấy: “Tôi sẽ bố trí thuốc nổ lần lượt ở những điểm này, bảo đảm sau khi phát nổ thì căn nhà này chắc chắn sẽ sập xuống. Lúc này, con gấu cần thiết ở trong biệt thự. Chắc hẳn nó sẽ bị mắc kẹt ở tầng hai, cho nên khi con gấu xông về phía biệt thự thì người dưới tầng một phải lập tức lên tầng hai, xuống dưới bằng dây thừng trên cửa sổ các phòng, sau đó khi đã xác định mọi người đều thoát khỏi căn nhà thì người phụ trách châm lửa sẽ lập tức đốt ngòi nổ để kíp nổ hỏa dược.”

Không có kế hoạch nào tốt hơn kế hoạch mà Tống Sư Yểu đã đưa ra. Những người muốn nói gì đó cũng không dám lắm mồm. Sau khi giải thích kế hoạch xong xuôi, mọi người đều bắt đầu làm việc.

Mỗi căn phòng trên tầng hai đều được cột một sợi dây thừng để bảo đảm người kinh hãi chạy lên lầu xông vào căn phòng nào cũng có thể trượt xuống dưới bằng dây thừng một cách suôn sẻ. Tống Sư Yểu thì dẫn dắt Evans đi bố trí thuốc nổ, Văn Anh Đình cũng giúp đỡ.

“Anh, đưa dây thừng cho em.” Tống Sư Yểu kêu Evans.

Evans cúi đầu tìm thứ Tống Sư Yểu cần.

Văn Anh Đình ngẩng đầu nhìn.

“Anh…”

Văn Anh Đình lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.

“Anh…”

“Anh…”

Văn Anh Đình nghe mà thấy lòng chua chát. Không phải đang gọi mình… nhưng vốn dĩ nên là mình mà.

“Anh!”

Văn Anh Đình chợt hoàn hồn, nhìn về phía Văn Châu Liên không biết xuất hiện từ khi nào. Văn Châu Liên bất mãn chu môi: “Anh bị sao vậy? Em kêu anh mấy lần mà không để ý tới em.”

“… Chuyện gì vậy?” Văn Anh Đình vội vàng thu hồi suy nghĩ, nhìn Văn Châu Liên.

“Em nói là có cần bọc vải quanh dây thừng của chúng ta không? Dây thừng sẽ làm trầy lòng bàn tay, tay mẹ còn mềm mại hơn tay em mà.”

Nghe vậy, trái tim Văn Anh Đình mềm nhũn. Châu Châu vẫn rất hiểu chuyện, chuyện lần trước chắc chỉ là em ấy sợ tới mức hoảng hồn, tưởng mình đã chạy trước thôi.

Văn Anh Đình giúp Tống Sư Yểu bố trí thuốc nổ xong thì đi bọc một lớp vải cho dây thừng. Nghe vậy, Lê Hân yêu thương ôm Văn Châu Liên, nói không hổ là áo bông nhỏ của bà ta.

Thấy bầu không khí cả nhà ấm áp của mình, Văn Anh Đình cũng nở nụ cười, chẳng qua không hiểu sao lại nghĩ tới Tống Sư Yểu, chợt cảm thấy là lạ.

Thật nực cười, con gái ruột ở dưới lầu gọi một người không có quan hệ huyết thống là anh trai, còn họ ở trên lầu gọi một cô gái khác không có quan hệ máu mủ là em gái.

Sau khi sắp đặt xong mọi thứ, chỉ còn chờ con gấu xuất hiện nữa thôi.

Họ không cần cố tình đi dụ con gấu. Họ chính là miếng mồi trời sinh rồi, chỉ cần tụ tập ở đây thì chắc chắn con gấu sẽ tới, chỉ là không ai biết nó sẽ tới vào lúc nào.

Ở trong rừng trời tối rất nhanh, chẳng mấy chốc chung quanh đã tối om. Lần này họ không đốt lửa quanh biệt thự như mấy ngày trước.

Người lớn tuổi đã lên lầu trước, ví dụ như mấy người mẹ Thường, Lê Hân, để tránh đến thời điểm mấu chốt thì hành lang chật cứng người. Chỉ để lại những người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn ở dưới lầu.

Màn đêm buông xuống, trong rừng tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có tiếng sàn sạt của cây cối bị gió thổi lắc lư.

Không ai trong biệt thự nói câu nào. Họ đều tập trung tinh thần cao độ, căng thẳng nhìn chằm chằm mọi phía, sợ con gấu bất thình lình lao tới từ phía nào đó mà mình lại không chú ý. Người trên tầng hai cũng không nhịn được mà nín thở, trốn trên ban công nhìn xuống dưới.

“Bác gái, chúng ta sắp trả thù giúp Trân Trân và tiền bối được rồi.” Văn Châu Liên nắm chặt tay mẹ Thường. Tống Sư Yểu chê cô ta là quả tạ, không chừng sẽ làm hỏng chuyện nên kêu cô ta lên lầu luôn.

Từ sau cái chết của Thường Hữu Thanh, mẹ Thường đã hoàn toàn thay đổi, thường xuyên ngẩn người một mình, cứ như mất đi linh hồn. Những người khác đã thay phiên an ủi bà ta, nhưng thấy vô ích nên không còn để ý tới bà ta nữa.

Nghe vậy, mẹ Thường chậm rãi ngoảnh đầu nhìn Văn Châu Liên, Văn Châu Liên đang nhìn bà ta bằng ánh mắt thương hại.

“Đúng, sắp tới thời điểm trả thù cho con trai con gái của bác rồi.” Mẹ Thường lẩm bẩm.

Một cơn gió lớn ào ào thổi tới, cây cối điên cuồng chao đảo, người trong biệt thự giật thót tim, có người lập tức đứng phắt dậy, quay đầu nhìn sang thì mới phát hiện không phải là gấu, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Họ vẫn chờ đợi, chờ mãi. Khi bóng đêm dần thối lui, tiến vào giai đoạn bóng tối trước bình minh, con gấu vẫn chưa xuất hiện.

Dây thần kinh căng chặt của họ đã bắt đầu mỏi mệt, chưa đến nỗi buồn ngủ, nhưng trước mắt đã như đang nổ đom đóm rồi.

“Mau lên lầu!” Tống Sư Yểu chợt hét lên.

Không có bất cứ dấu hiệu nào, con gấu bất thình lình xông ra từ trong khu rừng tối om, thoạt nhìn như mai phục đã lâu. Nó đói ruột gan cồn cào, răng nanh nhuốm máu, trông như quyết tâm phải bắt được con mồi để ăn cho no bụng.

Thần kinh của mọi người chợt căng ra, lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi, bối rối xông lên lầu như những con chim con thú bị kinh hãi.

Tốc độ chạy của gấu rất nhanh, nhào tới như một cơn gió. Nó đâm đầu vào tường thủy tinh. Dưới sức tấn công cực mạnh của nó, tường thủy tinh đã vỡ tan. Cú va chạm khiến hành động của nó bị khựng lại một lát, song ngay sau đó nó lắc đầu, tiếp tục xông tới.

Lúc này nhóm Tống Sư Yểu đã chạy lên tầng hai. Con gấu không bị mắc kẹt trên cầu thang như dự đoán của Tống Sư Yểu, bởi vì khi phát hiện mình bị kẹt lại thì chắc do có sự thôi thúc của cơn đói nên nó bất ngờ đứng thẳng người, thành công trèo lên lầu.

Hành lang tầng hai rộng rãi hơn cầu thang. Sau khi lên trên, nó ngay lập tức có thể hoạt động tự do, bắt đầu tìm kiếm con mồi trong mỗi căn phòng.

May mà lúc này, cũng vì sự thôi thúc của bản năng sinh tồn, tốc độ hành động của mọi người cực nhanh, đã nháo nhào xuống lầu bằng dây thừng, trông như những miếng sủi cảo bị bỏ vào nồi nấu, sau đó nhanh chóng rời xa biệt thự.

“Á!”

Sau khi Evans đi xuống, Tống Sư Yểu cũng đang định trốn thì chợt nghe thấy tiếng hét của Lê Hân truyền tới từ phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh chính là phòng của người nhà họ Văn. Văn Quốc Hoa xuống dưới trước, định tiếp ứng vợ con, Văn Anh Đình lại là một trong những con mồi dưới lầu nên sau khi lên lầu đã tùy ý tìm một căn phòng trèo xuống, nào ngờ biến cố cứ thế xảy ra.

Chỉ thấy mẹ Thường đột nhiên nổi điên, kéo Văn Châu Liên đang định trèo xuống về lại trong phòng, còn lôi ra bên ngoài. Thấy thế, Lê Hân lập tức xông lên can ngăn.

“Bà làm gì vậy hả? Buông con gái tôi ra!”

“Bác gái bác làm gì vậyyyyy…”

Từ nhỏ đến lớn mẹ Thường làm không biết bao nhiêu việc nhà nông, hai mẹ con sống an nhàn suиɠ sướиɠ hoàn toàn không thể so đấu sức lực với bà ta, huống chi lúc này bà ta đang trong trạng thái điên cuồng, càng khỏe như vâm.

“Đều tại chúng mày nên con trai tao mới chết! Lũ ăn hại chúng mày, con trai con gái tao đều chết hết rồi, chúng mày dựa vào đâu mà còn sống hả? Đền mạng cho các con của tao đi! Đi chết đi đi chết đi!” Mẹ Thường kéo lê hai mẹ con rời xa ban công, trở về trong phòng ngủ. Lúc này cửa phòng bị đập văng ra, một cái đầu gấu khổng lồ thò vào.

/Ký lùm mía ký lùm mía! Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá!/

/Mau thành con mồi gấu đi, để bé gấu của tôi đói bụng rồi kìa!/

/Mẹ Thường cũng thật là… Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nói thật cái chết của Thường Trân Trân và Thường Hữu Thanh, cũng không thể coi Văn Châu Liên là đầu sỏ gây tội đâu./

/Văn Châu Liên chính là đồ ăn hại, cô ta đã hại chết bao nhiêu người rồi? Nếu không có Tống Sư Yểu thì Văn Anh Đình cũng đã chết rồi, thế mà Văn Anh Đình vẫn bao che cho Văn Châu Liên./

Bất chợt đối mặt với cái đầu to bự của con gấu, ba người phụ nữ dây dưa với nhau đều kinh hãi. Đầu của con gấu này còn to hơn cả hai cái đầu của họ cộng lại, đôi mắt khao khát được ăn thịt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.

“Á á á á á mẹ! Mẹ mau cứu con vớiiiiiiiii!” Văn Châu Liên sợ tới mức sắp điên rồi, vội vã hét lên.

Lê Hân sốt ruột cứu con gái nên thuận tay cầm bình hoa bên cạnh đập mạnh lên đầu mẹ Thường. Nhận thấy cánh tay đang giam cầm mình thoáng thả lòng, Văn Châu Liên vội vã tránh thoát, bò lê chạy trốn, vừa lúc tránh được cái miệng táp tới, miệng gấu vừa lúc cắn và0 cổ mẹ Thường.

Con gấu cắn được con mồi thì dùng sức vung mạnh theo thói quen, hoàn toàn phá vỡ cột sống của con mồi. Lê Hân bị chân mẹ Thường đập trúng nên ngã lăn xuống sàn nhà.

Văn Châu Liên vừa bò dậy từ dưới sàn, vừa quay đầu lại thì thấy con gấu thả con mồi trong miệng ra, nhìn về phía hai con mồi còn lại trong phòng. Mà Lê Hân đang ở chỗ cách con gấu không xa.

Nỗi sợ hãi dữ dội tràn ngập trong lòng, Văn Châu Liên lùi về sau. Lê Hân sợ hãi ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng Văn Châu Liên chạy về phía ban công không hề có lấy một giây chần chừ.

Không sao đâu không sao đâu, không có ai nhìn thấy hết, tất cả đều là lỗi của con gấu với mẹ Thường. Trong lòng Văn Châu Liên không phải là không có cảm giác, dù gì cô ta cũng từng chung sống với họ nhiều năm trong thế giới thực tế ảo, nhưng ai bảo tư tưởng của cô ta là tư tưởng của người trưởng thành làm gì, trong thế giới hiện thực cô ta có cha mẹ thật, không có khả năng thật sự coi NPC là người nhà của mình.

Thế giới này không phải là thế giới thật, mà cô ta là người của thế giới hiện thực, nếu cô ta chết ở đây thì sẽ phải quay về thế giới hiện thực. Cơ hội được làm phán quan minh tinh không dễ dàng mới có được, có lẽ sau khi kết thúc tập này thì cô ta sẽ trở thành sao hạng A, khi đó vinh quang như thiếu nữ thiên tài Văn Châu Liên của thế giới này cũng sẽ là của mình!

Cô ta là phán quan minh tinh, công việc của cô ta là chèn ép để Tống Sư Yểu lộ ra bộ mặt đáng ghê tởm, đó mới là nhiệm vụ của cô ta, chứ không phải chơi trò tình thân cảm động đất trời với NPC, như thế là không phân biệt được đâu là chủ yếu đâu là thứ yếu. Để hoàn thành nhiệm vụ này, cô ta có thể dùng mọi thủ đoạn, dù sao cũng có thể thoái thác là do kịch bản của ekip chương trình, có thể nói là đóng kịch, ai có thể chỉ trích được mình? Những phán quan minh tinh trước kia ai mà chưa từng làm chuyện như vậy? Nhưng mọi người sẽ chỉ chú ý tới người bị phán xét chứ không chú ý tới phán quan minh tinh.

Vì nỗi sợ hãi cái chết và sự ích kỷ của mình, cùng với luyến tiếc mọi thứ trong thế giới thực tế ảo này, cô ta liên tục tự biện minh cho bản thân. Chỉ có ở trong thế giới thực tế ảo này thì mình mới là “Thiếu nữ thiên tài giới ca nhạc”, mới có được sự sủng ái và sùng bái của toàn thế giới. Sau khi rời khỏi nơi này thì mình sẽ chẳng là gì hết!

Văn Châu Liên không hề do dự trèo lên lan can, cầm dây thừng nhảy xuống, được Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình đón lấy.

“Mẹ đâu?!” Văn Anh Đình vội hỏi.

Văn Châu Liên khóc nói: “Dì Thường nổi điên, vì cứu em nên mẹ… con gấu… hu hu…”

Cái gì? Văn Anh Đình lập tức đôi mắt đỏ ngầu muốn xông vào biệt thự cứu người, nhưng đã bị người khác giữ lại.

“Anh lên lầu thì có thể làm được gì? Làm mồi cho gấu chắc?”

“Mọi người đã xuống cả rồi, có phải nên châm ngòi nổ không?”

“Ai dám châm?” Evans chợt hung ác lên tiếng.

“Tống Sư Yểu chạy tới cứu dì Lê!” Một người chợt hô lên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu thì thấy Tống Sư Yểu trèo qua từ ban công phòng bên cạnh. May mà khoảng cách giữa hai ban công của hai căn phòng trong biệt thự này không cách nhau xa lắm.

Văn Châu Liên nhất thời hận tới mức cắn răng. Còn Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình thì vừa căng thẳng vừa mong chờ.



Lê Hân rõ ràng cảm nhận được răng nanh của con gấu ghim vào cổ mình. Vành mắt bà ta đong đầy nước mắt, cũng không biết là vì điều gì. Bà ta đã bỏ cuộc rồi, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân.

Bên ngoài đã có ánh mặt trời, bình minh đã đến. Bà ta mở đôi mắt đẫm nước mắt, nhìn thấy một thiếu nữ đi ngược chiều ánh nắng, tay cầm bình lựu đạn tự chế tỏa ra ánh lửa, ném mạnh về phía đầu con gấu. Bà ta cảm nhận được bình lựu đạn phát nổ, hơi nóng đốt lông tóc của mình phát ra mùi protein cháy khét.

Bà ta cảm nhận được răng nanh trên cổ nhả ra, tiếng hô của dã thú phát ra từ trong cổ họng.

Mấy chiếc bình lựu đạn tự chế liên tục ném tới, con gấu bị ép lùi về sau, nước mắt trong mắt bà ta càng nhiều, muốn lên tiếng mà không thể nói được lời nào. Động mạch cổ của bà ta đã bị cắn nát, máu chảy ào ào ra ngoài.

Thừa dịp con gấu lùi ra ngoài, Tống Sư Yểu muốn đi đỡ bà ta, ai ngờ con gấu đã lui ra bất thình lình tiếp tục xông vào phòng, đạp lên người Lê Hân nhào về phía Tống Sư Yểu.

Hình như nó đã biết mình bị đói bụng, còn bị bình lựu đạn tự chế liên tục tập kích đều là do Tống Sư Yểu, cho nên sát khí hằm hằm.

Tống Sư Yểu phản ứng rất nhanh nhẹn. Con gấu tập kích bất thình lình hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô, cho nên cô tức khắc lùi về sau, xoay người chạy về phía ban công.

Một tay cô đè lên lan can, nhảy vọt ra ngoài, lướt qua sát bên miệng con gấu, bắt lấy dây thừng trượt xuống bên dưới.

Giây phút ngàn cân treo sợi tóc này khiến khán giả trong thế giới thực tế ảo hay là thế giới hiện thực đều cảm thấy da đầu tê dại, không kìm lòng được đứng phắt dậy.

Răng rắc…

Shhhh!

Tống Sư Yểu cau mày, hô to: “Mau, châm ngòi nổ!”

Tống Sư Yểu vừa lên tiếng, người phụ trách châm kíp nổ không kịp suy nghĩ thì đã lập tức tiến lên cầm bật lửa châm ngòi nổ, đám đông chung quanh biệt thự nhanh chóng bỏ chạy.

Con gấu muốn gϊếŧ chóc một trận, đứng trên ban công thấy dưới lầu có nhiều người đến thế thì quay đầu muốn chạy xuống lầu.

Lửa cháy men theo dây nổ càng ngày càng gần bao thuốc nổ, chưa kịp cháy tới bao thuốc nổ thì bóng dáng con gấu lao xuống đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

/A a a a a a mau nổ đi!!!/

/A a a a a a quắn quéo chết mất!!! Cứuuuu!!!/

Nếu con gấu chạy ra khỏi biệt thự trước khi hỏa dược phát nổ thì họ sẽ xong đời. Chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, con gấu đã nổi điên rồi, mà họ không có sông ngòi hay cứ điểm khác để tự cứu.

Tim mọi người đập nhanh hơn, có người đã sợ hãi tới mức vô thức chảy nước mắt, con ngươi phản chiếu bóng dáng con gấu xông tới.

Khi thấy con gấu sắp sửa chạy ra biệt thự…

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng…”

“…”

Tiếng nổ liên tục vang lên. Ánh lửa, khói đặc ngay lập tức tràn ngập trước mắt mọi người. Căn biệt thự khổng lồ chấn động, lắc lư, cuối cùng sập xuống ầm ầm.

Dòng khí lan tỏa khắp khu rừng. Tất cả mọi người vội giơ tay che mặt, cảm nhận những viên sỏi bé tí liên tục va đập vào làn da của mình.

Tiếng nổ giằng co một hồi lâu mới kết thúc. Khán giả trợn tròn mắt, mặt gần sát màn hình, chỉ hận không thể thổi hơi để thổi tan khói đặc, nhìn xem rốt cuộc con gấu thế nào rồi.

Song tất cả mọi người chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi, chờ khói đặc chậm rãi tan đi, để lộ một đống đổ nát khổng lồ. Bên dưới đống đổ nát đó, nửa cánh tay gấu thò ra ngoài.

“… Thành công rồi…”

“Chúng ta thành công rồi!!! A!!!”

“Cuối cùng cũng gϊếŧ chết con gấu rồi! A a a a a!!!”

Nỗi sợ hãi bấy lâu nay cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại mừng rỡ như điên cùng với sự sảng khoái vì đã gϊếŧ chết kẻ thù. Khu bình luận cũng tràn đầy suиɠ sướиɠ. Cuối cùng cũng xử lý con gấu gϊếŧ người đáng sợ đó!!!