Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 54




“Loại người gì vậy? Chó cắn Lã Động Tân, tốt bụng mà không được báo đáp.” Evans chửi.

Lý Đạt Đạt cũng nhíu mày, cảm thấy đám người Văn Châu Liên này hơi quá mức, chuyên làm trò kỳ quặc.

Tống Sư Yểu không quan tâm, hái mấy quả bơ xuống rồi cùng họ cõng gùi trở về.



Cảm xúc đang dồi dào, Liêu Đào với Phương Hiểu Nguyên hùng hùng hổ hổ, sau đó an ủi Văn Châu Liên đang khóc lóc tội nghiệp.

“Châu Châu đừng khóc, chuyện đã tới nước này rồi thì cứ coi như thấy rõ bộ mặt thật của một người đi.”

“Đúng, lúc trước chúng ta còn tưởng ít nhất cô ta còn có tình người, ai ngờ sự thật lại vô cùng hẹp hòi, lúc trước đúng là chúng ta không tin cô ta, Trần Nhược cũng từng nói câu quá đáng, nhưng đâu đến mức thấy chết không cứu đúng không?”

Nghe họ nói vậy, Văn Anh Đình không nhịn được lên tiếng: “Lời nói của Tống Sư Yểu cũng không phải là không có lý. Hai tiếng đúng là quá lâu.”

Từ tình huống của Trần Nhược khi họ đi ra ngoài có thể thấy hẳn là chỉ có hai kết quả như Tống Sư Yểu đã nói, đúng là cô ấy trở về cũng vô ích. Chi bằng nói họ đi một chuyến này vốn là làm trò vô ích. Anh ta vốn không tán thành đi tìm Tống Sư Yểu, nhưng Văn Châu Liên đã chạy ra ngoài, anh ta làm anh trai sợ cô ta gặp nguy hiểm nên mới đi theo.

Suốt đường đi lòng nóng như lửa đốt chạy thật nhanh, cũng không mang theo nước, cổ họng anh ta khô khốc như sắp bốc lửa, tay còn khiêng một bình chữa cháy, tâm trạng rất bực bội.

Đôi mắt Văn Châu Liên đỏ hoe nhìn Văn Anh Đình: “Anh cảm thấy em làm sai à?”

Văn Anh Đình vẫn luôn thương yêu Văn Châu Liên, bây giờ thấy cô ta như vậy thì hơi đau lòng, cũng không thể nói câu gì trách cứ, chỉ thở dài: “Anh biết em có ý tốt… Thôi, không có gì, chúng ta mau về thôi.”

“Vâng vâng.” Văn Châu Liên đáp, thấy Văn Anh Đình chảy mồ hôi đầy đầu thì vươn tay muốn cầm bình chữa cháy giúp anh ta: “Anh để em cầm cho, anh mệt mỏi rồi.”

“Không cần.”

“Anh Đình, để bọn em cầm cho, anh đã cầm suốt quãng đường rồi.” Liêu Đào nói.

Văn Anh Đình bèn đưa bình chữa cháy cho Liêu Đào, đúng là thoải mái hơn nhiều.

Rừng cây tươi tốt, cây cối cao lớn che khuất ánh nắng bên ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được hơi nước bốc lên trong không khí, mặt đất ẩm ướt bắt đầu trở nên khô ráo.

“Cho dù cô ta nói không sai, trở về cũng không còn ý nghĩa, nhưng cuối cùng cần gì phải nguyền rủa chúng ta gặp phải gấu. Có phải cô ta âm thầm hy vọng những ai không nghe lời cô ta đều bị gấu ăn thịt hết không?” Phương Hiểu Nguyên nói.

“Không đâu, tôi tin chị ấy không phải là người như vậy.” Văn Châu Liên vội nói.

“Vậy thì lời nói vừa rồi của cô ta là tốt bụng giả tạo. Nếu cô ta thật sự lo chúng ta sẽ gặp gấu thì tại sao không đi cùng chúng ta? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy cô ta đang đe dọa chúng ta.” Liêu Đào nói: “Ám chỉ chúng ta nếu không nghe lời cô ta thì sẽ không có kết cục tốt.”

Văn Anh Đình cau mày, cảm thấy hai người này phỏng đoán Tống Sư Yểu quá ác ý, không khỏi nhớ tới tin đồn lúc trước từng nghe thấy. Hồi trước ban nhạc của họ lấy Phan Dược là main vocal, nổi đình nổi đám cả nước, sau này Phan Dược có giá trị cao nhất nổi tiếng nhất, các thành viên khác lại chẳng có tiếng tăm gì, cho nên Phan Dược ruồng bỏ trói buộc là họ mà tự bay một mình.

Bởi vì Phan Dược vẫn luôn không giải thích nên năm đó chuyện này bị đồn ầm lên, rất nhiều người tin vào lời nói Phan Dược nổi tiếng nên ruồng bỏ đồng đội cũ. Nhưng bây giờ nhìn bụng dạ hẹp hòi của họ, anh ta không khỏi nghi ngờ chân tướng sự việc. Có thật là Phan Dược ruồng bỏ họ chứ không phải là họ hùa nhau đuổi Phan Dược đi không?

“Tôi không tin cô ta nói gì cũng đúng, nói chúng ta sẽ gặp gấu thì gặp được gấu ngay!”

“Đúng! Hơn nữa dù gặp cũng không sợ. Chúng ta cầm theo bình chữa cháy, nó sợ thứ này. Tốt nhất con gấu xuất hiện đi, chúng ta phun chết nó.”

Bình chữa cháy đích xác cho họ một ít cảm giác an toàn. Văn Anh Đình đã dựa vào thứ này đuổi gấu đi, không thì Trần Nhược không chỉ bị kéo đứt một cánh tay đâu.

“Đừng như vậy mà…” Vẻ mặt Văn Châu Liên hơi buồn cười, cứ như thể bị họ chọc cười.

Thấy vậy, hai người lập tức bày ra vẻ mặt buồn cười, giọng nói càng ngày càng to: “Gấu, mày có giỏi thì ra đây! Nghe thấy không?”

Giọng nói của đám người vang vọng trong rừng, Văn Anh Đình muốn quát họ câm miệng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức phát ra tiếng cũng khó chịu. Ngay sau đó, bước chân anh ta khựng lại, giọng hói hoàn toàn bị nghẹn trong cổ.

Một cái đầu gấu thò ra từ bụi cây, nhìn họ.

Trên bộ lông dày của nó còn dính rất nhiều máu tươi, là ai cũng đã biết rõ, đôi mắt màu nâu tràn đầy thú tính nhìn họ.

Thân thể nó vô cùng khổng lồ, nấp sau bụi cây cũng không giấu được hết. Mãnh thú vốn đã có sự đe dọa trời sinh đối với con người, cả bốn người đều cứng đờ cả người, hai mắt trợn tròn.

/Xuất hiện thật kìa!!!/

/Lần đầu tiên tôi thấy gấu xuất hiện mà vui đến thế!/

/Bé gấu chuyên trị bọn ngu, mau ăn thịt chúng nó luôn đi!/

/Đúng là lũ ngu, kêu tụi nó đừng lảm nhảm câm mồm đi mà không nghe, giờ gọi gấu tới rồi đấy thấy chưa./

Gấu nâu bước ra từ lùm cây. Bốn người lùi về sau theo phản xạ, Liêu Đào cầm bình chữa cháy đứng đằng trước nhất, nuốt nước miếng nói: “Đừng… đừng sợ nó, nó sợ cái này!”

Gấu nâu thuộc họ gấu. Họ gấu đa phần không bị mù màu, bình chữa cháy có màu đỏ nên cực kỳ dễ khiến người khác chú ý. Con gấu nâu này lập tức nhận ra đó là thứ hồi sáng đã tấn công nó. Nó chẳng những không sợ hãi mà còn nổi trận lôi đình, há miệng cất tiếng gầm rồi xông tới.

Liêu Đào lập tức ấn nút phun, nhắm ống phun về phía con gấu xông tới. Đá khô màu trắng lập tức phun vào mặt con gấu. Song con gấu không hề trở tay không kịp, kích động bỏ chạy như hồi sáng mà đứng dậy nhào về đằng trước, há miệng cắn lên vai Liêu Đào.

“Á! Cứu tôi! Cứu tôi vớiiiiii!” Liêu Đào đau tới mức hét lên, dùng bình chữa cháy đập con gấu. Chút sức lực đó chẳng có một chút lực sát thương nào đối với con gấu đực trưởng thành thể trọng vượt quá 500 kg này.

Văn Anh Đình và Phương Hiểu Nguyên nhặt cành cây trên mặt đất đánh nó, muốn cứu Liêu Đào. Song con gấu nâu không hề hấn gì, hơn nữa còn thả bờ vai Liêu Đào ra, há mồm cắn lên cổ anh ta, dùng sức lắc lư xé rách. Bình chữa cháy trong tay Liêu Đào rơi xuống đất, trợn đôi mắt đau đớn chết không nhắm mắt, tắt thở.

Sau khi con mồi đã chết, gấu nâu bỏ anh ta xuống, lại quay đầu nhào về phía Phương Hiểu Nguyên. Phương Hiểu Nguyên bị bổ nhào xuống đất, cất tiếng kêu thê thảm.

“Cứu tôi! Á! Châu Châu cứu tôi!!!” Trước cái chết, con người sẽ cầu cứu người khác theo bản năng. Văn Châu Liên vốn đứng gần Phương Hiểu Nguyên nên khi Phương Hiểu Nguyên vừa bị bổ nhào thì đã giữ chặt làn váy của Văn Châu Liên, nước mắt nước mũi tèm lem cầu cứu.

Con gấu đã gần trong gang tấc, Văn Châu Liên hoảng sợ dùng sức kéo làn váy ra, nhưng không kéo được, cho nên lại đá mạnh lên tay Phương Hiểu Nguyên, cuối cùng cũng đá rơi tay anh ta, sắc mặt trắng bệch vội vã quay đầu bỏ chạy, không rảnh bận tâm những thứ khác.

Phương Hiểu Nguyên nằm bò trên mặt đất, chết không nhắm mắt nhìn bóng lưng Văn Châu Liên bỏ chạy.

Văn Anh Đình dùng sức đấm lên đầu con gấu, nhưng không có tác dụng gì. Anh ta ý thức được chút sức lực của họ chỉ là châu chấu đá xe đối với con gấu này thôi, muốn ngăn cản nó chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, cho nên cũng xoay người bỏ chạy ngay lập tức.

Đằng sau truyền tới một trận tiếng bước chân, Văn Anh Đình ngoảnh đầu lại, không khỏi nín thở, con gấu đó đuổi theo!

Tốc độ chạy của gấu nâu có thể đạt tới 56 km/h, đáng sợ hơn nữa là sức chịu đựng của chúng cực tốt, có thể chạy với tốc độ như vậy suốt mấy dặm Anh, ngay cả hổ cũng không phải là đối thủ của chúng.

Nó nhanh chóng tiếp cận anh ta như một cơn gió. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tức khắc bao phủ, siết chặt trái tim anh ta, thậm chí anh ta còn ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng gấu. Hết rồi, mọi thứ đã hết rồi.

“Ầm!”

Có thứ gì đó đập trúng má con gấu, sau đó phát nổ. Cú nổ không lớn, nhưng đủ để con gấu bị hoảng sợ và đau đớn.

Văn Anh Đình ngã xuống đất, trợn tròn hai mắt, chợt nhìn theo hướng vừa ném đồ.

Chỉ thấy trên gò đất, nhóm Tống Sư Yểu đang đứng đó. Thiếu nữ đôi mắt sắc bén, tay cầm một chiếc bình lựu đạn tự chế, ra sức quăng tay rồi tiếp tục ném về phía gấu nâu.

“Đùng!” Bình lựu đạn tự chế đập trúng con gấu một cách chính xác.

Gấu nâu bị kinh hãi vì hai cú nổ nhỏ, cuối cùng vứt bỏ con mồi đuổi gϊếŧ không thành công mà xoay người bỏ chạy.

Tống Sư Yểu thở hổn hển. Rất hiển nhiên tình huống vừa rồi đối với cô cũng rất ngàn cân treo sợi tóc, tốn không ít công sức mới cứu được anh ta.

Lướt qua sát bên cạnh thần chết, đôi mắt Văn Anh Đình đỏ ngầu nhìn Tống Sư Yểu, vừa lúc một cơn gió thổi qua, cành cây tươi tốt bị gió thổi sàn sạt, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, bao phủ quanh người Tống Sư Yểu. Thân ảnh trong mắt Văn Anh Đình như đang tỏa sáng.

Tống Sư Yểu hít sâu mấy hơi rồi dẫn Evans và Lý Đạt Đạt đi xuống gò đất.

“Anh không sao chứ?” Tống Sư Yểu hỏi.

Văn Anh Đình đứng dậy, cảm giác xấu hổ khiến anh ta không thể đối diện với Tống Sư Yểu, chỉ lắc đầu.

“Văn Châu Liên đâu?”

Văn Anh Đình sửng sốt, trong đầu chợt xuất hiện bóng dáng Văn Châu Liên chạy như điên trước đó không lâu. Cô ta vẫn luôn trốn chạy, chưa từng quay đầu lấy một lần.



“Ahhhh!” Liêu Đào vừa hét lên vừa tỉnh lại, đột nhiên bật dậy, ra sức thở hổn hển, sau đó sửng sốt.

Mình đang nằm mơ à?

Một tiếng cười nhạo truyền tới. Anh ta quay phắt sang thì thấy những người “đã chết” là Thường Trân Trân, Thường Hữu Thanh, Lễ Tuyền,…

Mãi tới khi một nhân viên đưa nước cho anh ta, đồng thời nói rõ tình huống thì anh ta mới biết thì ra không có khu vui chơi đảo sinh tồn nào hết, hòn đảo này chỉ là ngụy trang thôi.

Chưa đầy mấy giây sau, Phương Hiểu Nguyên cũng vừa hét vừa tỉnh dậy.

Khi hiểu được chuyện gì xảy ra, sắc mặt họ lúc xanh lúc trắng. Trên màn hình lớn trước mắt còn đang trình chiếu nội dung livestream, có thể thấy rất nhiều bình luận của netizen hiện lên.

“Đồ ngu.” Thường Trân Trân cười khinh bỉ nhìn họ. Trong bình luận cũng có vô số người mắng họ ngu ngốc, chết là đáng đời. Cô ta cho rằng mình đã đủ ngu rồi, ai ngờ lại phát hiện có người còn ngu hơn. Nghĩ tới chuyện họ gọi con gấu ra thì cô ta lại không nhịn được ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Đây là loại người não tàn cỡ nào vậy? May mà có họ nên đã không còn ai nhớ Thường Trân Trân ngu cỡ nào đâu nhỉ.

“Trân Trân.” Thường Hữu Thanh ngăn cản cô ta.

Nhưng Thường Trân Trân đã thấy rõ bộ mặt thật trọng nam khinh nữ của mẹ Thường rồi, thậm chí cũng oán hận lây sang Thường Trân Trân, chỉ lạnh lùng nhếch mép.

Đồng đội Trần Nhược của họ tỉnh dậy sớm hơn họ, sắc mặt cũng rất khó coi. Họ không thể ngờ được rằng mọi hành động của mình đều lọt vào mắt cư dân mạng. Nhưng so với chuyện này, điều khiến họ càng khó tin hơn là không ngờ mình lại bị Văn Châu Liên chơi một vố.

Họ vốn là loại tiểu nhân hèn hạ, ai dè lại bị một tiểu nhân hèn hạ khác chơi khăm.



Văn Châu Liên vắt chân lên cổ chạy về cứ điểm.

Bầu không khí trong biệt thự cứ điểm rất đê mê, bởi vì cuối cùng Trần Nhược vẫn tử vong vì mất máu quá nhiều, thi thể đã lạnh. Người máy dọn dẹp tự động trong biệt thự giặt khăn mấy chục lần mà vẫn chưa thể lau sạch vết máu đã khô trên sàn nhà.

Người trong cứ điểm thấy một mình cô ta trở về thì vội đứng dậy: “Sao rồi?”

Văn Châu Liên ngã sóng soài xuống đất, nước mắt lập tức tuôn trào, chỉ biết lắc đầu nói không nên lời.

“Châu Châu, con nói gì đi, sao rồi? Anh con đâu?” Lê Hân sốt ruột hỏi.

Một lát sau, Văn Châu Liên mới lên tiếng: “Bọn con gặp phải gấu… Sư Yểu không muốn về với bọn con.”

“Cái gì?” Sắc mặt Lê Hân trắng bệch: “Anh con đâu?!”

Văn Châu Liên khóc lóc lắc đầu: “Anh… Chắc anh đã…”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Con mau nói rõ ràng đi!” Văn Quốc Hoa sốt ruột tới mức đôi mắt đỏ bừng.

“Con với các anh tìm được Sư Yểu, bảo với chị ấy là Trần Nhược cần giúp đỡ, chị ấy đang hái bơ, nói mình về cũng vô ích nên không về với tụi con. Con cãi cọ với chị ấy mấy câu, thấy thật sự không thể thuyết phục được chị ấy nên đành phải cùng các anh trở về, ai ngờ trên đường lại gặp phải gấu, anh Liêu Đào với anh Hiểu Nguyên đều bị gấu cắn chết, còn anh…”

Nghe Văn Châu Liên nói, mọi người đều ồ lên, ai nấy đều phẫn nộ. Cái quái gì vậy? Vì hái bơ nên Tống Sư Yểu không chịu trở về ư? Chỉ vì bơ?!

Đầu óc Lê Hân và Văn Quốc Hoa như bị nện cho một cú, đầu váng mắt hoa, Lê Hân lập tức ngồi bệt xuống đất, suýt nữa ngất xỉu.

Văn Châu Liên không hề hay biết mình đang ở trong thế giới thực tế ảo của thế giới thực tế ảo, không biết mọi hành vi cử chỉ của mình đều bị người trong thế giới thực tế ảo chứng kiến rõ ràng.

/Văn Châu Liên coi như OOC triệt để rồi. Lúc trước thả tay Thường Trân Trân là phản xạ có điều kiện, lúc nãy đá tay Phương Hiểu Nguyên thì không thể nói là phản xạ có điều kiện nữa đâu nhỉ./

/Ghê tởm quá, Văn Châu Liên giỏi đóng kịch thật đấy, tôi mửa ra, bình thường đóng vai thiên thần nhỏ, bây giờ thì sao? *Nôn*/

/Cảm ơn chương trình đã khiến tôi thấy rõ bộ mặt của con người này. Thoát fans./

/Thánh mẫu trong khu bình luận này hơi nhiều quá đấy, con gấu to tổ bố ngay trước mắt như thế, cô ấy có thể làm gì được? Đứng đó chờ chết hả?/

/Phương Hiểu Nguyên vốn có vấn đề mà, muốn kéo Văn Châu Liên chết chung với mình, cô ấy chỉ là con gái thì có thể làm được gì?/

/Không bàn chuyện Phương Hiểu Nguyên, nhưng lời nói của cô ta lúc này chẳng lẽ không thảo mai hay sao? Chỉ nói mấy câu đã đẩy hết lỗi lầm lên đầu Tống Sư Yểu./

/Lũ ngu Liêu Đào kia chết là bị cô ta làm hại mà nhỉ, chính cô ta đưa ra đề nghị đi tìm Tống Sư Yểu, còn hai tay trống trơn chạy ra ngoài, tại sao từ lời nói của cô ta lại biến thành do Tống Sư Yểu làm hại?/

/Lũ phân lợn tới bây giờ vẫn còn nói đỡ cho Văn Châu Liên không hổ là phân lợn, đúng là fans nào idol nấy, chủ nhân thế nào thì cũng có tùy tùng thế ấy./

“Không thể nào, cô nói bậy, Sư Yểu không phải là người như vậy!” Lễ Văn Linh lập tức phản bác. Vì bơ mà thấy chết không cứu ư? Nghe quá vớ vẩn, không có khả năng là chuyện mà Tống Sư Yểu sẽ làm.

“Tống Sư Yểu đã về rồi!” Có người kêu lên.

Văn Quốc Hoa và Lê Hân lập tức đứng dậy chạy ra ngoài. Cảm xúc của họ kích động, đôi mắt đỏ như máu, đầu óc không còn suy nghĩ được nữa xông tới trước mặt Tống Sư Yểu, Văn Quốc Hoa giơ tay tát một phát.

Giang Bạch Kỳ đang ở trước màn hình chợt đứng phắt dậy.

“Chát!” Evans giữ chặt cánh tay đó, ánh mắt toát ra sát khí: “Mấy người làm gì?”

“Ba, mẹ!” Văn Anh Đình vội lên tiếng, nhanh chóng đi tới từ đằng sau.

Văn Quốc Hoa và Lê Hân đang định nổi giận thì ngây người, thấy con trai vẫn bình yên vô sự: “Con trai! Con… con không sao hả?”

“Con không sao, Sư Yểu đã cứu con.” Văn Anh Đình nói.

Hai vợ chồng lập tức xấu hổ. Sắc mặt Văn Quốc Hoa đỏ bừng, nhưng không thể nói được một câu xin lỗi.

Lê Hân: “Vậy sao em gái con lại bảo con…”

“Anh? Anh không sao cả! Tốt quá!” Văn Châu Liên lập tức nhào tới ôm eo Văn Anh Đình, khóc tới mức nghẹt thở.

Văn Anh Đình vẻ mặt phức tạp. Trước kia anh ta thấy Văn Châu Liên khóc lóc như vậy thì đã chuẩn bị đưa tới cho cô ta mọi thứ rồi. Nhưng giờ khắc này, trong đầu anh ta cứ hiện lên bóng lưng bỏ chạy của cô ta.

Song cảm tình luôn phức tạp như thế đấy, anh ta cảm nhận lồng ngực thấm ướt, không nhịn được mà nghĩ chắc lúc đó em ấy bị sợ hãi nên chỉ lo cho bản thân mình có lẽ cũng thông cảm được, em ấy mới trưởng thành, vẫn là một đứa trẻ…

Cho nên vẻ mặt anh ta phức tạp, không dám nhìn Tống Sư Yểu, nói với Lê Hân: “Con kêu Châu Châu chạy trốn trước, em ấy thấy con không đuổi theo thì chắc là hiểu lầm.”

“Tống Sư Yểu, cô thật sự vì mấy trái bơ mà không bận tâm tới sự sống chết của Trần Nhược hả?” Những người khác chạy tới, thấy trong gùi của họ thật sự có bơ thì lập tức chất vấn.

Tống Sư Yểu làm lơ họ, dẫn theo người vòng qua họ rời đi. Văn Anh Đình vội vàng ngăn cản mấy người muốn đuổi theo tính sổ, giải thích giúp Tống Sư Yểu một trận, sợ họ vẫn còn giận chó đánh mèo Tống Sư Yểu nên kể lại cả chuyện họ không nghe lời Tống Sư Yểu, trên đường đi liên tục lắm mồm nên mới dẫn tới con gấu xuất hiện.

Tống Sư Yểu nói không sai, Trần Nhược đã chết trước khi họ tìm được Tống Sư Yểu, cô ấy có vội vàng trở về hay không cũng vô ích.

Nghe Văn Anh Đình giải thích, những người khác mới bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới chuyện lại có hai mạng người chôn vùi trong miệng gấu thì nhất thời lại sụp đổ.

“Xong đời rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị con gấu kia ăn mất!”

“Hu hu hu hu… Làm sao bây giờ…”

Văn Anh Đình nói: “Chúng ta nghe theo sự chỉ huy của Tống Sư Yểu đi, cùng hợp sức gϊếŧ chết con gấu đó. Không có khả năng ra biển nữa đâu, ở trên đảo chúng ta còn tìm được nguồn nước và thức ăn, nhưng ra biển thì sẽ hoàn toàn bị động. Tôi nghĩ Tập đoàn Phồn Tinh ném chúng ta ở đây thì sẽ không có khả năng tùy tiện cho chúng ta chạy thoát. Bây giờ sống sót từ miệng gấu mới là điều quan trọng nhất.”

Thấy Văn Anh Đình nói đỡ cho Tống Sư Yểu, Văn Châu Liên âm thầm nghiến răng. Chết tiệt, anh ta đã bị Tống Sư Yểu thu phục rồi, giọng điệu tràn đầy tin tưởng, anh ta tin Tống Sư Yểu có thể gϊếŧ chết con gấu. Cô ta vốn có thể dựa vào chuyện lần này để làm cho Tống Sư Yểu không còn chút uy tín nào trong lòng họ, ai ngờ Văn Anh Đình chỉ nói mấy câu đã giải quyết xong hết…

Nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không dám hó hé nữa, sợ Văn Anh Đình sẽ kể cho ba mẹ nghe chuyện cô ta bỏ mặc anh ta chạy trốn.

Trải qua chuyện sáng nay, họ đã sớm muốn dựa vào Tống Sư Yểu rồi, chẳng qua vẫn không có cái cớ để bám vào. Lúc này nghe Văn Anh Đình nói, tất cả mọi người đều đã tìm được một cái cớ.

Văn Anh Đình làm người phát ngôn đi tìm Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đang nhóm lửa ở bên ngoài, nghe vậy thì quay sang nhìn đám người đang mong chờ bên ngoài tường thủy tinh, gật đầu bình tĩnh nói: “Được. Nhưng từ giờ phút này trở đi các anh phải coi tôi là người lãnh đạo, tôi hy vọng tất cả mọi người đều nghe lời, tuân theo mệnh lệnh của tôi, làm tốt nhiệm vụ của mình, đừng gây trở ngại cho bất cứ ai.”

“Ừ.” Văn Anh Đình đáp, sau đó truyền đạt lại cho mọi người.

Không ai dám ý kiến ý cò gì. Bài học bằng máu tươi khiến họ cuối cùng cũng biết kết cục nếu không nghe theo lời chuyên gia.

Họ vốn cho rằng Tống Sư Yểu sẽ ra oai phủ đầu cho mình, bởi dù sao lúc trước họ từng đối xử với cô như vậy. Nhưng Tống Sư Yểu lại như chẳng hề bận tâm tới thái độ lúc trước của họ, phân phối nhiệm vụ rất hợp lý, còn chiếu cố tình trạng sức khỏe của mỗi người. Ngay cả Văn Châu Liên, cô cũng chỉ kêu cô ta đi nhặt vỏ sò chứ không cố ý phân cho cô ta việc đi đào lưu huỳnh ở bình nguyên núi lửa hay vào hang dơi xúc phân.

Bỗng chốc, mỗi người đều cảm thấy rất phức tạp.

“Tôi cảm thấy hình như Tống Sư Yểu không như chúng ta nghĩ đâu.”

“Đúng đấy… có phải chúng ta đã hiểu lầm cô ấy rồi không?”

Đông người thì công việc rất dễ hoàn thành. Mọi người chia thành mấy nhóm, nhóm đi nhặt vỏ sò, nhóm đi đào đất xúc phân, nhóm đi đào lưu huỳnh… Tống Sư Yểu dùng rượu nho trong hầm rượu chiết xuất đường, dùng vỏ sò, đất nitrat, phân dơi và than tro chiết xuất rất nhiều acid nitric…

Trong biệt thự cứ điểm, mỗi người đều bận tối mày tối mặt.

Suốt mấy đêm, con gấu nâu kia vẫn luôn xuất hiện ngoài biệt thự. Nhưng vì bên ngoài biệt thự từ sáng tới tối luôn có mấy đống lửa bập bùng, lại thêm có bình lựu đạn tự chế bằng chai rượu vang chấn nhϊếp nên con gấu kia không dám khinh suất.

Cuối cùng, thuốc nổ cũng đã chế tạo xong.

Mà ngày hôm nay, con gấu cũng đã đói tới nỗi không thể nhịn được nữa.