Cách Một Khoảng Sân

Chương 23: Sẽ tốt thôi!




Ngoài cửa phòng bệnh tiếng bước chân dồn dập kéo tới. Vụ hỏa hoạn đã được dập tắt, một loạt những bước chân vững chãi tiến về cửa phòng bệnh.

Kim Yến bước ra ngoài, đối diện cô là ánh mắt xót xa của đồng đội anh.

- Xin lỗi chị, đáng lẽ ra lúc đó em nên ngăn anh ấy vào. Anh nói em còn trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm sợ nguy hiểm, nên anh dù mệt vẫn cật lực chạy vào. Chị, em xin lỗi.

Kim Yến mỉm cười, đỡ cậu trai trẻ, cô liếc ánh mắt ngắm nhìn anh, dịu giọng nói:

- Đây là nhiệm vụ của anh ấy mà, sao lại là lỗi được. Mọi người vất vả rồi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi ạ.

. Đọc 𝐭ruyệ𝗇 chuẩ𝗇 khô𝗇g quả𝗇g cáo [ TrùmTr uyệ𝗇﹒𝘷𝗇 ]

Chàng đồng đội trẻ nhất quyết muốn ở lại trông anh cùng cô, đồng đội anh cũng thấm mệt nên hỏi thăm tình hình xong liền quay về.

Bố mẹ Minh Huy đến liền ngay sau khi những bước chân kia rời đi. Khuôn mặt Tô Ngọc tái nhợt, mắt rưng rưng lệ. Phi Hùng đỡ vợ tiến đến hàng ghế chờ ngoài viện, đằng sau Nhất Minh khuôn mặt cả đêm không ngủ sớm đã tiều tụy.

Kim Yến: Hai bác đến rồi ạ.

Tô Ngọc: Con ơi bác muốn vào thăm thằng Huy.

Kim Yến: Giờ anh ấy đang trong phòng điều trị tích cực bác ạ. Bác yên tâm. Anh ấy mạnh mẽ như vậy, sẽ qua thôi ạ.

Tô Ngọc im lặng không nói gì, nước mắt lưng tròng, run run nhìn về phía con trai một người quấn băng trắng. Kim Yến không yên tâm, bèn nhỏ giọng khuyên nhủ.

Kim Yến: Muộn rồi bác, ngoài viện có nhà nghỉ, hai bác nghỉ ngơi lấy sức đi ạ. Con trông anh ấy đêm nay ạ.



Tô Ngọc tần ngần không muốn rời đi, Phi Hùng thấy vậy liền nhỏ giọng khuyên vợ:

- Bà đi nghỉ đi, sớm mai hai vợ chồng mình vào trực thay con bé, để con bé nghỉ ngơi.

Nhất Minh đưa bố mẹ Minh Huy ra ngoài viện thuê một nhà trọ, sau đó liền quay lại bệnh viện.

Kim Yến tựa đầu vào hàng ghế ngoài cửa phòng bệnh, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. Đôi môi khô khốc. Nhất Minh quay đầu đi mua một chai nước rồi quay lại.

Kim Yến vẫn giữ tư thế ấy, Nhất Minh tiến lại gần đưa cho cô chai nước đã mở nắp. Cô nhận lấy uống một ngụm rồi thở dài, tầm mắt đặt lên bức tường đối diện, nhỏ giọng nói chuyện với Nhất Minh, giọng nói nhỏ tới mức như nhủ thầm với chính mình.

Kim Yến: Tình trạng của anh ấy tệ quá. Mình làm bác sĩ, bố mẹ mình làm bác sĩ, ông bà nội ngoại hai bên đều có người làm trong ngành, vậy mà giờ không có cách nào giúp anh ấy bớt đau đớn. Sứ mệnh của anh ấy là cứu người khỏi biển lửa, vậy sứ mệnh của mình là gì?

Nhất Minh im lặng, tối nay là một cú sốc đối với tất cả mọi người, cũng là tình huống cấp thiết nhất cho tình yêu của hai người kia, là sự thật có ngày hai người cần đối mặt, chỉ là tất cả mọi người đều không thể ngờ vết thương của Minh Huy lại nặng như vậy. Nhất Minh định nói "rồi cậu ấy sẽ ổn thôi", nhưng chính anh còn không thể thuyết phục mình tin vào những câu an ủi ấy. Nếu phép màu thật sự tồn tại, anh mong ông trời sẽ rủ lòng thương xót cho Minh Huy một chút.

Tiếng nức nở của Kim Yến nghèn nghẹn ở cổ họng, tiếng nói của cô ấy lại đều đều vang lên giữa hành lang bệnh viên vắng:

- Mình cùng anh ấy yêu nhau hơn 5 năm, là tình đầu của nhau. Cậu ấy là chàng trai mình gặp năm 14 tuổi, đem lòng yêu ở tuổi 16, 17, năm tháng cấp ba của mình là cậu ấy, từng ánh nắng, nụ cười, từng cơn gió đều thủ thỉ với mình tên cậu ấy mỗi sớm mai lẫn đêm muộn. Chúng mình cùng trốn ba mẹ yêu đương, giấu thầy cô, được bạn bè lén giấu hộ. Cậu nói xem, 3 năm của mình cậu ấy tham lam chiếm trọn. Giờ thêm hơn 3 năm đại học nữa, mọi góc phố, con đường ở mảnh đất Thủ đô này đều là kí ức cùng cậu ấy nắm tay, hôn môi, là cùng nhau đi qua mưa hạ, gió đông. Năm năm, tháng tháng cùng nhau từ ngây ngô tới mấp mé tuổi trưởng thành. Cậu nói xem mình cùng cậu ấy có thể cùng nhau nắm tay đi hết đoạn đường mang tên "một đời" không? Cậu ấy tham lam xuất hiện trong mọi ngóc ngách của mình, nếu cậu ấy biến mất, mình sẽ có thể sống tiếp sao?

Kim Yến nhỏ giọng, vừa cười ngây ngô kể lại những kỉ niệm của họ, vừa chua xót nghĩ về những giả thuyết kia. Đó là giả thuyết mọi người đều có thể nghĩ tới, nhưng những người thực sự vì Minh Huy mà sống thật sự là một quả bom hẹn giờ. Kim Yến thu hai chân lên ghế, vùi đầu sâu vào gối, tay ôm chặt bắp chân, vai rung dữ dội.

Dường như, cô khóc không chỉ là vì xót những vết thương chằng chịt trên người Minh Huy, mà còn là khóc cho thỏa sự yếu đuối trong lòng, khóc để cõi lòng chỉ còn lại sự mạnh mẽ. Đến một lúc nào đó, khi bố mẹ không còn là cánh chim che chở tại khoảng trời của con gái, con gái bắt đầu có một bờ vai dựa vào nơi khoảng trời của con, bờ vai ấy là sự đồng hành, là sự bình yên, cũng là chốn đi về. Nếu có ngày bờ vai ấy sụp đổ, người con gái nhỏ sẽ như chim non một mình chống đỡ bão giông.

Bố Kim Yến từ xa thấy con gái khóc đến tan nát cõi lòng, mái tóc như bạc thêm vài phần. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về cửa phòng bệnh, tâm tư phức tạp, ông quyết định tiến vào cửa phòng bệnh đó kiểm tra lại một lượt.