Cách Một Khoảng Sân

Chương 22: Mình yêu nhau từ rất lâu rồi




Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ròn rã, người người mặt đều tươi cười nhìn Kim Yến. Nơi cô đang đứng như một cánh rưng hoa, đẹp đẽ và lộng lẫy. Văng vẳng bên tai cô là tiếng nhạc trong bài hát "Có em chờ" của Min.

"Tình yêu là những ánh sáng lấp lánh đèn vàng thắp lên bên ô cửa nhỏ

Tình yêu là những tình yêu từng đêm, mình cùng ăn tối và nghe mưa rơi

Biết sẽ có những lúc trái tim đau không nguôi

Vẫn yêu và yêu và yêu thế thôi"

Cô mỉm cười, trong váy cưới trắng tinh dịu dàng tiến về phía chú rể của mình. Bó hoa tulip trắng tinh trong tay khẽ khàng đung đưa trong chiều gió. Ánh mắt cô chìm đắm vào bóng dáng cao lớn trước mặt. Càng tới gần, nước mắt cô lại không kìm được mà nhẹ nhàng lăn xuống gò má. Chàng trai cẩn thận lau những giọt nước mắt, nâng niu, đặt nhẹ một nụ hôm trên khóe mắt cô. Mọi người nhìn về phía cô, chàng trai đeo lên ngón áp út cô một chiếc nhẫn lấp lánh, cô lấy nhẫn đeo vào tay ngón út chàng trai.



Kim Yến ngước mắt nhìn lên chú rể của mình, hoảng hốt đẩy anh ra xa, gương mặt lạ lẫm khiến cô sợ hãi. Đáy lòng vươn lên nỗi sợ hãi, cô đưa mắt tìm bóng hình quen thuộc, ở phía xa trong hội trường hôn lễ, người cô yêu ngoảnh mặt quay bước đi. Cô nức nở chạy về phía anh.

Hội hôn biến mất, hoa tươi, sân khấu, lễ đường đầy hoa không còn tồn tại. Giữa con đường mòn quả đồng cỏ, cô mặc váy cưới chạy theo bóng lưng chàng trai, chạy mãi, vừa chạy cô vừa khóc lóc gọi:

- Quách Minh Huy, chờ em với.

Cô đã chạy rất lâu, rất lâu, nhưng không hề đuổi kịp anh, anh dần tan cùng với ánh sáng. Kim Yến hoảng hốt bắt lấy hình bóng anh. Váy cưới trắng tin thẫn thờ nhìn anh tan biến, cô lẩm bẩm nuốt từng giọt nước mắt:

- Làm như vậy em sẽ giận anh thật đó.

Cô khóc một hồi liền giật mình tỉnh giấc. Trái tim trong lồng ngực Kim Yến vẫn đập từng hồi mạnh mẽ như muốn chạy ra ngoài. Cô cố gắng hít thở thật sâu tưởng chừng như đã bị bóp nghẹn. Cô mang bộ đồ của anh về phòng. Sờ từng món, trên đó đã không còn vương chút hơi ấm của anh. Ôm chặt vào lòng, chiếc hộp tinh xảo từ túi quần văng ra.

Cô nhớ về rất lâu trước đây Minh Huy từng nói:

- Đợi anh vững vàng anh sẽ ngỏ lời cưới em.

Nước mắt cô như vỡ bờ, từng giọt dài thi nhau lăn xuống.



Thực ra Kim Yến đã thích Minh Huy từ rất lâu, rất lâu trước, từ trước cả khi anh quen biết cô.

Có thể anh đã quên nhưng cô lại nhớ rất rõ, hội thể thao năm ấy có một cậu trai chạy đến đỡ một bạn nữ trường khác. Nốt ruồi son rõ ràng trên huyệt Hợp Cốc, tấm lưng gầy cậu cõng cô. Bạn nam thi chạy năm nào không ngờ cô lại có dịp học cùng lớp cấp 3, cũng không ngờ chàng trai ấy sẽ theo đuổi cô, rồi yêu cô nhiều năm đến vậy.

Đã nhiều năm như thế, cô chưa từng chủ động xuống nước làm hòa. Việc nhỏ anh nhất định sẽ nhường nhịn, việc lớn sẽ lại càng che chở cho cô. Chàng thiếu niên hôm nào đã chững chạc là chú lính cứu hỏa đứng trước mặt cô. Chỉ cần là anh ngỏ lời, cô sẽ càng chắc chắn về cái gật đầu đồng ý.

Từ đồng phục tới quân phục. Từ chàng trai đôi mắt tinh nghịch, non nớt đến ánh mắt cương nghị, kiên cường, đến hàng mày cùng cái mũi thẳng, xương hàm ngày càng nét. Dù cho nhắm mắt lại, Kim Yến cũng có thể vẽ được từng nét trên khuôn mặt anh. Cô thèm chạm vào hàng mi rung rung của anh, đôi lông mày nhíu nhẹ trước những lần cô giận dỗi, khóe môi cười rạng rỡ, đôi mắt gửi gắm vào cả bầu trời sao.

Cô lại nhớ anh rồi. Cầm theo hộp nhẫn, nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa, trong hành lang ánh đèn bệnh viện, qua vài khúc cua cô đứng trước cửa phòng anh.

Minh Huy yên tĩnh nằm trong giường bệnh, bên cạnh là Nhất Minh, Nhất Minh nhìn chằm chằm dáng vẻ yếu ớt của anh em mình. Khóe mắt Nhất Minh phiến hồng. Vừa mới 5 tiếng trước hai đứa còn vui vẻ cười đùa mà hiện giờ âm thanh chỉ còn đến từ một phía.

Kim Yến sát khuẩn xong liền tiến tới dần giường Minh Huy.

Kim Yến: Cậu nghỉ ngơi đi, để mình ở cùng anh ấy.

Nhất Minh: Không nghỉ thêm chút nữa sao?

Kim Yến nhẹ lắc đầu, Nhất Minh cũng biết cô nghỉ ngơi không yên, bờ môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhất Minh đứng dậy nhường ghế cho Kim Yến. Anh dặn cô mình ra ngoài đón bố mẹ Minh Huy sau đó mới rời đi.

Phòng bệnh lại trở về trạng thái an tĩnh vốn có, Kim Yến chạm nhẹ từng vết thương trên người anh. Có cái sần sùi, có cái mọng nước, lại có cái trắng bệch. Màu áo bệnh nhân làm anh trở nên mất sức sống. Mặt nạ dưỡng khí phủ lớp sương nhẹ hơi thở của anh, lồng ngực vẫn nhịp nhàng lên xuống yếu ớt.

Xoa nốt ruồi son trên tay anh, Kim Yến mỉm cười nhẹ nhàng trò chuyện cùng Minh Huy:

- Minh Huy, anh nói xem mua nhẫn rồi sao vẫn giấu em. Anh bị em phát hiện rồi nè. Anh tính khi nào cầu hôn em vậy? Có thể bật mí một chút được không? Như vậy hôm đó em sẽ mặc thật đẹp chờ anh tới, cũng sẽ có quà đáp lễ cho anh. Anh nhất định phải kiên cường nhé, cố gắng tỉnh lại.

Phòng bệnh yên tĩnh, tiếng nói của Kim Yến đều đều đập vào khoảng không cùng hơi thở nhè nhẹ. Gió ngoài khung cửa sổ đập mạnh vào cây lá tạo nên tiếng xào xạc. Đêm trực này dài quá, cô chưa từng trực đêm nào dài như vậy.