Quý Minh Lan tới ngã ba thì lái sang trái, đi đường vòng xa hơn mới tới nhà họ Giang.
Cô vừa đưa món quà cho người phục vụ mang đi trước thì gặp Giang Dã đang dắt tay một cô gái. Không phải là người lúc nãy.
Thấy cô, hắn lại gần chào hỏi: "Chị Minh Lan."
Cô cười lạnh, chỉnh lại mũ lưới, liếc nhìn cô gái đi bên cạnh. Cô nàng mỉm cười, yên lặng đánh giá cô.
Giang Dã chú ý tầm mắt cô, giới thiệu: "Thư kí của em, Văn La Nhã. Đây là Quý Minh Lan, chị gái vị hôn thê của tôi."
Thư kí nào mà lại xà nẹo bám lấy ông chủ vậy chứ? Nói như cô bị mù vậy?
Cô gật đầu coi như đáp lại. Cô nghe thấy tiếng cây cối xung quanh.
"Nè cô gì ơi, nãy họ hôn nhau trong xe ó."
"Ôm ôm ấp ấp, ban ngày ban mặt mà chẳng chú ý gì cả."
"Kia có phải là cô gái mà rẻ quạt yêu không? Trông sang thật sự."
Từ từ, tin đồn lan nhanh vậy?
Quý Minh Lan che miệng cười, cuốn cuốn lọn tóc rũ bên trán.
Văn La Nhã ôm tay Giang Dã, gần như dán cả người lên hắn. Cô nàng cất giọng ngọt ngào: "Chị có phải là nhà thiết kế váy cưới không? Em từng thấy chị trên tạp chí thời trang."
Làm ơn đừng mở miệng, cô tiểu đường mất.
"Ừm đúng vậy. Cô Văn La Nhã là thư kí mới của Giang Dã đúng không, trước đây tôi từng gặp cô thì phải?"
Văn La Nhã hơi cứng người, đánh mắt sang hướng khác. Giang Dã vỗ tay cô nàng: "Cô ấy là thư kí mới của em. Được rồi, sắp tới giờ khai tiệc rồi, chúng ta vào thôi."
Quý Minh Lan cuốn cuốn tóc, cố ý đi sau hai người. Nhìn hai kẻ đó bám dính nhau trước mặt, cô tự hỏi sao em gái lại chọn hắn?
Mà cô cũng chẳng để ý tới hắn, chỉ gặp mặt có một hai lần, còn đâu là nghe qua lời kể của em ấy và tin đồn trong giới.
Chuyện tới nước này cũng một phần do cô không chú ý.
Với lại, cô thư kí đó trông quen quen, nhưng cô không nhớ ra đó là ai.
Quý Minh Lan bước vào sảnh tiệc, đúng lúc chủ tịch tập đoàn lên phát biểu: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật lần thứ năm của con gái chúng tôi."
Quý Minh Lan cầm một ly rượu vang đỏ trên khay, khéo léo đáp lời từng người tới gần.
Cô cất xấp danh thiếp vào ví, lấy một đĩa bánh ngọt lót dạ, đi ra ngoài ban công. Trời nhanh tối, mới hơn bảy giờ mà trời đã có sao.
Quân Lam Thành cầm ly rượu trên tay từ từ tiến lại chỗ cô. Hắn đưa tay chạm vào khuyên tai bên trái của cô: "Em cài không kĩ kìa."
Quý Minh Lan nhíu mày, đặt đĩa bánh xuống ghế rồi giơ tay đẩy bàn tay đang chạm vào tai mình, mắt vẫn nhìn thẳng, thở dài: "Em đã bảo anh là đừng có tới gần em nữa rồi mà."
Ngón tay Quân Lam Thành mân mê vành tai cô, đùa nghịch lọn tóc rủ trước trán, hắn cười khẽ: "Nhưng mà anh chỉ muốn gặp em thôi, không được à?"
Quý Minh Lan cúi đầu không đáp, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Chúng ta đang ly thân mà, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi, anh không hiểu sao?"
Cô gần như phải dùng hết sự bình tĩnh cả đời mới bật ra thành tiếng.
Quân Lam Thành hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt gần như si mê: "Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, em không cần cố gắng như vậy."
Vừa dứt lời, Quý Minh Lan rụt tay lại, quăng cho hắn một bạt tai. Tiếng "chát" giòn giã vang lên giữa không gian tĩnh lặng, may mà hai người đang ở ngoài nên không mấy ai để ý.
Cô đứng dậy, đạp vào đầu gối khiến hắn quỳ trên đất, ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống: "Anh đừng có mà điên thế nữa."
Má phải Quân Lam Thành đỏ lên, hắn liếm vết máu trên khoé miệng, ngước nhìn cô: "Phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh đây? Minh Lan của anh, anh không thể sống thiếu em được."
Quân Lam Thành quỳ hai chân trên đất, khoé môi chảy máu, gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ lại dịu dàng hèn mọn thốt ra những lời cầu xin.
Quý Minh Lan hối hận rồi, tại sao ngày xưa cô lại theo đuổi hắn chứ.
Cô giật mạnh chiếc mũ lưới ném vào người hắn, gằn từng chữ: "Nếu anh còn muốn cứu cuộc hôn nhân này thì biến khỏi tầm mắt tôi ngay."
Quân Lam Thành ngây người nhìn cô, hắn ta mừng rỡ cười rộ lên, "Em nhớ giữ lời đấy", rồi cầm chiếc mũ cô ném xuống quay người rời đi.
Quý Minh Lan cắn móng tay, ngồi phịch xuống ghế. Tay sờ lên chiếc hoa tai trái, tháo cả hai bên ra rồi bỏ vào ví, không quên bỏ cái nhẫn ngọc trai nữa.
Tiếc thật đấy, tên khốn đó làm cô phải bỏ đôi khuyên cô thích rồi.
Bất chợt có người vỗ vai cô. Cô giật thót tim, người kia mới ló đầu qua, khoe hàm răng trắng: "Chị!"
Ban nãy Quý Nhu Ngọc đang trò chuyện với Giang phu nhân thì thấy thấp thoáng bóng hình Quý Minh Lan bên này, bèn lấy cớ rời đi.
Quý Nhu Ngọc lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh cô, lấy một thỏi son trong túi ra thoa lên môi cô, dường như con bé đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt như chất chứa tâm sự.
"Sao vậy, em có chuyện gì à?" Cô thắc mắc, hiếm khi mới thấy vẻ ủ rũ này của con bé.
"Nãy em đi gặp mẹ anh ấy, bác ấy muốn em rời khỏi giới giải trí. Nhưng đó là ước mơ của em, em không muốn từ bỏ."
Quý Minh Lan vuốt mái tóc dài của con bé, nói nhẹ nhàng tới gần như thì thầm: "Nghe chị, cứ theo đuổi ước mơ của mình, không cần quan tâm đến người khác. Việc còn lại để chị lo."
Quý Nhu Ngọc vùi đầu vào ngực cô, không đáp lại. Một lúc sau mới lên tiếng: "Em từng thử cố gắng để yêu Giang Dã, tới mức mà em tưởng em không thể sống thiếu anh ấy. Nhưng mà ban nãy thấy anh ấy ôm một cô gái, em không thấy buồn hay tức giận gì, chỉ cảm thấy hơi tiếc."
Ngừng một lát, con bé tiếp lời: "Em thấy tiếc bong bóng màu hồng mà anh ấy thổi, tự mình chìm vào tình yêu trong mơ mong manh ấy, tiếc cả công sức mình bỏ ra. Hóa ra em chỉ muốn có được mỏ vàng ấy."
"Em yêu tiền của anh ấy, yêu giá trị con người tốt đẹp anh ấy xây dựng. Em tự che mắt mình bấy lâu, ảo tưởng mình được yêu. Chuyện tình lọ lem và hoảng tử chỉ có trong cổ tích thôi nhỉ, em chẳng ra dáng lọ lem, anh ấy còn không phải hoàng tử. Chỉ trách em không biết nhìn người, đầu tư một khoản thua lỗ."
Quý Minh Lan thở dài, cô biết em gái là người thực dụng như vậy. Để đạt được mục đích, con bé có thể dùng mọi cách, kể cả cách cực đoan nhất. Mối liên hôn này cũng như vậy. Ngay từ khi mẹ mở lời, con bé có thể từ chối mà lựa chọn người khác, mặc dù những lựa chọn ấy có tệ hơn đi chăng nữa. Nhưng con bé vẫn chọn Giang Dã, bởi lẽ nhà họ Giang là ông lớn trong giới giải trí, và họ có thể giúp con bé trở thành đỉnh lưu. Nhưng chẳng thể ngờ được Giang phu nhân lại yêu cầu em ấy rút khỏi giới.
Quý Nhu Ngọc ngẩng đầu, trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt cô: "Chị, chị sẽ giúp em chứ? Thu hồi vốn đầu tư?"
Quý Minh Lan mỉm cười, ngón tay cái vuốt ve đôi môi đỏ mọng: "Tất nhiên chị sẽ giúp em rồi. Chúng ta là gia đình mà, đúng không?"
"Đúng vậy, chúng ta là gia đình."