Quý Minh Lan tốt bụng vẩy ít nước lên tán lá. Giàn hoa ríu rít khen cô từ bi đức độ.
Cảm ơn, cô không dám nhận.
Đổ hết nước trong bình rồi, cô tiện tay để lên cái bàn gỗ ngoài ban công.
Đang lựa đồ để tham dự tiệc tối, có tiếng giúp việc bên ngoài: "Thưa cô chủ, ông chủ muốn gặp cô ở phòng khách."
Quý Minh Lan thở dài, đành phải ra khỏi phòng.
Bố cô đã ngồi sẵn ở trong, đang nhâm nhi tách trà. Hương trà đậm đà nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Thấy cô vào, ông liếc mắt ra hiệu cô ngồi xuống đối diện.
Quý Minh Lan nghe lời, mở miệng chào hỏi: "Thưa bố, bố cho gọi con có việc gì ạ?"
Quý Trấn Đào đặt tách trà xuống, có người mang cho cô một tách giống hệt của ông: "Không cần trang trọng vậy đâu, người nhà cả mà."
Cô mỉm cười không đáp.
Quý Trần Đào cười ha hả, đưa máy tính bảng cho cô: "Con xem đi."
Quý Minh Lan nhận lấy, trong máy là cuộc trò chuyện giữa Quân Lam Thành với bố cô.
Quân Lam Thành là chồng cô. Hiện giờ cô với hắn đang sống ly thân.
Cô đọc lướt toàn bộ tin nhắn. Hầu hết là Quân Làm Thành chủ động nhắn cho bố cô. Hắn chỉ nhắn hỏi thăm cô với Quý Minh Ý, còn bảo bố cô khuyên cô trở lại với hắn.
"Bố bảo Minh Lan về với con đi, con thấy nhớ cô ấy."
"Một người đàn ông không thể sống thiếu vợ mình được, bố hiểu mà đúng không."
"Thiếu Minh Lan con không sống nổi."
...
Cô đọc mấy dòng này thấy nổi da gà, càng khó hiểu con người hắn. Cảm giác bất lực trào dâng trong lòng cô.
Đột nhiên cô chưa từng hiểu rõ người đàn ông đã chung sống dưới một mái nhà trong năm năm.
Quý Minh Lan trả máy lại cho Quý Trần Đào, không khỏi thắc mắc: "Bố cho con xem mấy cái này làm gì ạ? Bố muốn con nối lại tình xưa với hắn?"
Quý Trần Đào đặt máy sang bên, đặt hai tay lên đầu gối: "Bố không có ý đó, tại thằng bé nhắn tới nhiều quá nên bố phải trả lời, tiện thể cho con trải nghiệm cảm giác của bố khi đọc."
À, do cô chặn hắn rồi nên hắn mới gửi cho bố.
Quý Minh Lan dựa lưng vào ghế, ngồi trong tư thế hệt như bố cô, cười lạnh: "Cuộc hôn nhân này của con không thể cứu vãn được đâu, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Việc hắn ta đã làm với con là không thể tha thứ."
Quý Trần Đào đứng dậy vỗ vai cô: "Chuyện của con thì bố không can thiệp vào, tùy con."
Nhìn ông đi ra khỏi phòng khách, Quý Minh Lan ngã xuống ghế, đặt tay lên trán thở dài.
Căn phòng yên tĩnh chợt vang lên những tiếng khe khẽ.
"Đại tiểu thư thật đáng thương huhuhu..."
"Làm sao bây giờ, cô ấy đang nhìn mình!!!"
Quý Minh Lan đang chăm chú nhìn chậu hoa hồng tỉ muội đỏ trên bàn. Chậu cây này là Dương Vân Lệ mua từ chợ hoa tháng trước, được người làm chăm sóc cẩn thận nên xanh tươi mơn mởn.
Cô cười khẽ, ghé đầu hôn lên nụ hoa hồng e ấp. Đầu môi cảm nhận được cánh hoa mát lạnh mượt mà.
Chậu cây im bặt không phát ra tiếng gì nữa, cô khẽ thì thầm: "Hoa đẹp ghê."
Nói rồi cô bỏ về phòng, chậu cây luyên thuyên một hồi nhưng cô không nghe rõ.
Quý Nhu Ngọc gõ cửa. Cô đang ngồi trang điểm, thấy vậy thì bảo nó vào trong. Quý Nhu Ngọc ló đầu qua khe cửa, cười tít mắt, hai lúm đồng tiền hiện trên má. Con bé vẫn luôn vui tươi rạng rỡ như này.
Quý Nhu Ngọc tiến lên đeo nốt khuyên tai lên tai trái cô: "Chị, nhanh lên còn đi nữa."
Cô gật đầu, đeo chiếc nhẫn ngọc trai vào ngón áp út trái, đội mũ trùm lưới màu đen: "Được rồi, chúng ta đi."
Quý Nhu Ngọc chống nạnh đánh giá cô: "Chị mặc bộ này trông già chát."
Quý Minh Lan vỗ vai con bé: "Vậy thì mới tôn lên vẻ tươi trẻ của em chứ."
Lúc xuống dưới, ông Quý Trần Đào đang đứng đợi sẵn. Thấy hai cô cùng đi thì vui vẻ: "Con gái yêu của bố lúc nào cũng xinh hết."
Quý Nhu Ngọc kéo tay cô đi song song với ông, miệng cười tươi rói: "Bố mặc thế này người ta còn tưởng chúng ta là anh chị em luôn í."
Quý Minh Lan:...
Này là khen bố trẻ hay là khịa cô già?
Tài xế đỗ xe ở trước cổng, bỗng Quý Minh Lan linh cảm có chuyện gì đó không ổn, bảo hai người đi trước, còn cô tự lái xe tới studio.
Dọc đường đi, cô đỗ xe gần chỗ sạp ngô nướng. Cô tới gần cây rẻ quạt nói nhiều, thử sờ lên thân cây.
"Chị kia, chị làm gì vậy?" Nghe giọng tức giận xen lẫn thích thú.
"Cô ấy thích anh đó." Giọng cái cây khác.
"Trời đất ơi, rẻ quạt nhà ta có người thương rồi." Lại một giọng khác.
Quý Minh Lan nhận ra mình không thể phân biệt giới tính của chúng, bởi giọng nói nào cũng là giọng trung tính.
Cô hỏi thử: "Nãy tôi nghe mọi người nói về chồng sắp cưới của nữ diễn viên Quý Nhu Ngọc. Tin có chuẩn không?"
Mấy cái cây nãy còn ríu rít chợt im lặng không hó hé nửa lời.
Cô lại nói tiếp: "Tôi cần biết sự thật. Nhu Ngọc là em gái tôi, xin mọi người cho tôi biết."
Có giọng ngập ngừng vang lên: "Cô ấy... nghe thấy chúng ta kìa."
Cây rẻ quạt rung rung, có chiếc lá hình quạt rơi xuống đậu trên đầu cô.
"Đúng vậy, tháng trước có một cây có quan hệ họ hàng với tôi bắt đầu làm việc ở biệt thự nhà đó. Chính cậu ta đã truyền tin về cho tôi. Ừ thì tôi cũng tò mò, bảo cậu ấy quan sát thêm nữa. Sau đó thì mới biết tên khốn đó đưa ba cô gái về nhà. Mà ngày nào hắn ta cũng dẫn gái về nhà cơ."
Mặc dù đã biết nhưng cô vẫn thấy sốc.
Quý Minh Lan suy nghĩ, bèn hỏi thêm: "Vậy cậu có biết biệt thự đó ở đâu không?"
Cây rẻ quạt "hừm" một hồi, nó nghĩ không ra: "Tôi không nhớ rõ nữa, chỉ biết là ở khu biệt thự ven sông trong thành phố thôi."
Quý Minh Lan gật đầu nói cảm ơn. Ở thành phố này chỉ có mỗi khu biệt thự Sean là ở ven sông, tới đó điều tra là thấy ngay.
Cô nhìn đồng hồ, sáu giờ kém hai mươi. Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ ba mươi phút.
Quý Minh Lan mở bản đồ trên điện thoại, từ nhà họ Giang ở ngoại ô tới đó chỉ có hai con đường, mà có một đoạn đang được tu sửa, nếu hắn ở biệt thự muốn về đúng giờ khai tiệc thì phải đi theo đường Hồng Phúc còn lại. Khu biệt thự ấy cách nhà họ Giang 23km, nếu đi tuyến đường đó sẽ bốn mươi phút, nhưng đang là giờ cao điểm, tính khoảng năm mươi phút.
Mà Giang Dã sẽ ở biệt thự, hay là ở nhà chính?
Giang phu nhân rất khắt khe với gia đình chuyện thời gian, hắn bắt buộc phải có mặt ở sảnh tiệc đúng giờ.
Cô ôm tâm lí ăn may quay xe tới đường Hồng Phúc. Coi như trời thương, cô vừa dừng xe tại đèn đỏ thì kiểm tra gương chiếu hậu, có một chiếc xe con không mấy nổi bật dừng ven đường. Một cô nàng nóng bỏng bước xuống, ghé đầu vào xe một lát rồi vẫy tay rời đi.
Cô nheo mắt lại, cố mãi mới nhận ra người đàn ông đó là Giang Dã.
Quý Minh Lan mừng húm, may là cô mới sửa hai camera hành trình, phen này cứu được rồi.