Hôn lễ của Hans được tổ chức tại dinh thự gia tộc trên một sườn đồi, xa hoa lộng lẫy, khách mời đều là người nổi tiếng, những người có địa vị trong các lĩnh vực khác nhau. Quý Minh Lan còn gặp lại mấy người bạn đại học, khách sáo chào hỏi mấy câu.
Quân Lam Thành đang quay lại xe lấy khăn cho cô, cô rảnh rỗi đứng nhìn trực thăng chở các vị khách tới.
“Vậy là mẹ đang tham dự lễ gặp mặt của các big boss đúng không?” Tiểu Ý cười khúc khích.
Cô mỉm cười, dõi mắt về phía đám cỏ đang gào thét kịch liệt: “Nói thế cũng đúng. Con mà ở đây thì sẽ thấy thích cho mà xem, đồi cỏ chỗ này rộng hơn nhà mình đấy.”
Bên kia vang lên giọng kinh ngạc của bé con: “Oa, còn có chỗ lớn hơn nhà mình nữa á?”
Quý Minh Lan cười cười, đang định đáp lại thì chợt thấy một bóng người trong đám đông. Sự kinh ngạc khó hiểu trào dâng trong lòng, cô đứng đờ người. Nghe tiếng gọi của Tiểu Ý mới tỉnh ra, vội nói vào trong máy: “Bây giờ mẹ có việc phải đi rồi, lát mẹ gọi lại sau” rồi nhanh tay cúp máy, đuổi theo bóng người đó.
Nếu cô không nhầm thì đó chính là Viên Linh.
Nhưng tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây?
Quý Minh Lan theo gót người phụ nữ kia, càng lúc càng cách xa đám đông, tới khúc ngoặt thì mất dấu. Cô bèn liếc nhìn xung quanh, thấy một cánh cửa gỗ lớn có treo biển “Ivy” thì tò mò chạm tay vào, ngay lập tức cánh cửa mở ra như đang mời gọi.
Bên trong là một đường vòm thủy tinh với các dây thường xuân bám trên khung cửa và những bụi hồng trắng dọc hai bên, đường vòm dẫn tới một nhà kính nhỏ.
Trái ngược với bên ngoài đầy những đóa hồng trắng mướt, trong nhà kính này chỉ trồng mỗi một cây tường vy đỏ. Ánh mặt trời chiếu vào những tấm kính lấp lánh, khiến khung cảnh trong đây vừa mê ảo lại vừa quỷ dị.
Còn kì lạ hơn nữa là từ khi vào đây, cô như tách biệt với thế giới, không gian yên ắng lạ thường.
Không phải, từ khi bước qua cánh cửa, cô đã không nghe thấy gì rồi.
Quý Minh Lan đặt chân lên thảm cỏ xanh ngát, càng tới gần cô càng thấy trái tim bị đè nén nặng nề, nhưng lại bị thôi thúc bước tiếp.
Cứ mỗi bước gần hơn, màu đỏ của tường vy mỗi lúc thêm nồng đậm, tới khi đứng dưới tán cây, màu hoa đỏ như máu.
Quý Minh Lan nhíu mày, chẳng lẽ cây này sống bằng máu người?
Cô chần chờ vươn tay chạm vào một bông hoa, không có cảm giác gì cả. Cô chạm thử vào tán lá, thân, cành,… nhưng chẳng có gì xảy ra.
Quý Minh Lan cau mày, định quay lại thì phát hiện gót giày bị dính chặt vào thảm cỏ, không cách nào gỡ ra được. Cô cố nhích chân lên trước, nhưng giày nặng như đá ghim chặt xuống nền.
Cô bỏ cuộc, cúi người xuống chạm tay lên thảm cỏ, thấy mặt cỏ khô ráo, hơi chần chờ mới tháo giày ra, đặt chân trần xuống. Đầu cỏ nhọn chọc vào lòng bàn chân cô hơi ngứa.
Quý Minh Lan toan nhấc giày lên, ngón tay vừa sượt qua cỏ có cảm giác như bị cứa.
Ồ đúng là bị cứa thật.
Vết thương nhỏ không đáng ngại, có hơi đỏ lên, máu rỉ ra từ miệng vết cắt ấy. Quý Minh Lan cẩn thận lấy một tờ giấy trong túi xách ra thấm lên ngón tay, nhìn một mảnh giấy từ từ nhuốm vệt máu đậm.
Quý Minh Lan một tay xách giày một tay thấm giấy ra khỏi nhà kính, điện thoại trong túi xách rung liên hồi. Cô kiểm tra thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ của Quân Lam Thành, không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng cô không tắt chuông máy, tại sao không nghe thấy gì cả?
Quý Minh Lan nhấn nút nghe, lập tức vang lên giọng hốt hoảng của Quân Lam Thành: “Em có sao không đấy? Em đang ở đâu vậy? Sao anh gọi nãy giờ không bắt máy?”
Cô xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: “Nãy em tắt chuông nên không thấy, xin lỗi. Anh đang ở đâu để em tới.”
Quân Lam Thành hít sâu, vuốt mặt: “Anh đang đợi ở bể bơi. Em… À không, em đang ở đây vậy, anh tới chỗ em.”
Quý Minh Lan cuộn tờ giấy dính máu lại nhét vào trong túi, ngó nghiêng xung quanh, “Em đang đứng ở cổng vòm vào nhà kính, đoạn…”, tới đây cô im bặt. Cánh cửa gỗ đó biến mất rồi.
Cô vừa mới bước ra từ đó…