Đợi Quân Lam Thành ra khỏi phòng bệnh, Quý Minh Lan mới mở túi xách kiểm tra. Chỉ có dây đeo hơi xây xát chút, còn đâu vẫn y nguyên như cũ.
Chỉ có điện thoại của cô là được thay mới.
Mặc dù kiểu dáng, dữ liệu giống hoàn toàn, nhưng mà máy của cô có một vết xước nhỏ ở ổ sạc.
Quý Minh Lan trầm tư, gỡ chặn số Quân Lam Thành rồi nhấn gọi. Ngay lập tức bên kia bắt máy, cô im lặng khoảng 3 giây để tự điều chỉnh cảm xúc rồi nói: “Hôm chiếc xe đó bị phát nổ, anh có mặt tại hiện trường không?”
Quân Lam Thành mỉm cười: “Anh chở em tới bệnh viện mà. Sao vậy? Anh chưa đi xa đâu, hay anh quay lại với em?”
Cô mím môi, chợt không biết diễn đạt như thế nào cho phải. Lần đầu Quý Minh Lan không biết miêu tả tình huống này sao cho đúng.
Sau một lúc suy nghĩ, cô mới mở miệng: “Đồ của tôi vẫn còn nguyên đúng không?”
“Có chiếc túi xách đó. Em còn bỏ quên gì sao?”
Quý Minh Lan nhíu mày, quyết định không nói nữa: “Không có gì cả. Cảm ơn”, rồi nhanh chóng cúp máy.
Vậy còn chậu cây đó…
Cô thở dài thườn thượt, cái năng lực này khiến cô càng ngày càng bị ảo rồi.
Trong ba ngày Quý Minh Lan nằm viện, Quân Lam Thành không tới thăm hỏi. Cô cũng chẳng ý kiến gì, nhưng mà qua lời chậu bạc hà ở bệ cửa sổ thì đêm nào hắn cũng tới ngồi trên sofa tới rạng sáng mới rời đi.
Sáng ngày thứ tư, Quý Minh Lan quyết định xuất viện để tham dự lễ thành hôn của Hans. Hôm trước cô mới thấy anh ta đăng ảnh tiệc độc thân lên trang cá nhân, chơi đùa với đám bạn hồi đại học mà cô chỉ nhớ mặt vài người.
Quý Minh Lan thay một chiếc váy nhung cổ tàu màu xanh lá. Lúc đang kiểm tra điện thoại thì cô mới nhớ ra hôm lái xe ra khỏi nhà, cô còn mang theo một hộp bánh ngọt.
Lúc đó cô đã nghĩ gì?
Cho rằng chiếc bánh đó có dính thuốc?
Cô chẳng còn hiểu rõ bản thân mình nữa rồi.
Quý Minh Lan ngồi xuống giường, gọi điện cho Quân Lam Thành: “Anh chuẩn bị xe tới bệnh viện giùm tôi.”
“Em định đi đâu à?”
“Hôm nay là ngày thành hôn của Hans.”
Bên kia lập tức vang lên giọng hớn hở của hắn: “Được rồi, anh sẽ tới ngay.”
Quý Minh Lan nghe tiếng “tít” thì tự nhiên cười lớn. Dường như cô cũng chẳng hiểu gì về người đàn ông này.
Cô ngả lưng xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu trống rỗng. Đã bao lâu rồi cô mới gặp lại tình trạng này nhỉ. Cô không nhớ nổi nữa. Có gì đó đang dần biến mất trong dòng kí ức ấy.
Quý Minh Lan cứ nằm vậy, cô quay sang nhìn vào rèm cửa trắng đang cố che những tia nắng đầu đông chen vào phòng, đứng lên kéo rèm ra. Cô đang ở tầng 10 bệnh viện, nhìn xuống dưới chỉ thấy đỉnh đầu tròn vo của người qua lại. Trông như những hạt vừng biết đi vậy.
Cô đứng ngây như phỗng, hướng mắt ra xa xăm, ánh mắt không chút tiêu cự. Một lát lâu sau có chuông thông báo, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Là một tấm ảnh chụp một tòa nhà. Quý Minh Lan liếc qua thấy ngay bóng người mờ mờ ở trong đó là mình, bèn quay ra nhìn xuống phía dưới đường lớn. Ngay lập tức cô chú ý tới một chiếc ô tô đậu bên lề, có người đang đứng ở mui xe.
[Anh đợi em ở dưới.]
Quý Minh Lan áp tay lên cửa kính sát đất, rồi nhanh chóng rời mắt, quay người lại kéo rèm cửa lại rồi đi xuống dưới.
Quân Lam Thanh chăm chú nhìn màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị khung chat của hắn với vợ mình, rồi như có thần giao cách cảm, hắn ngẩng đầu lên, thấy cô đang ra khỏi cửa lớn bệnh viện, vui vẻ vẫy tay với cô.
Quý Minh Lan liếc mắt, cười như không cười: “Được rồi đi thôi.”