Ngày hôm sau.
Bởi vì không cần học buổi sáng, Tô Dật Nhiên ngày hôm sau ngủ thẳng đến tự tỉnh mới rời giường, tắm rửa xong cũng đã mười giờ.
Lúc xuống tầng nhìn thấy mẹ Tô ngồi trên sô pha phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông đưa lưng về phía Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên còn đang thắc mắc vị khách này là ai, người nọ tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân đi xuống tầng, liền quay đầu nhìn lại.
Lê Thư Ngôn trong nháy mắt giật mình. Thiếu niên đứng trên cầu thang cùng trong trí nhớ của anh ta không có quá nhiều thay đổi, dáng người cao gầy, mặt mày tinh xảo như họa, da trắng môi hồng, giống hệt vị tiểu thiếu gia cao quý trong tranh.
Lê Thư Ngôn phục hồi tinh thần, nở nụ cười dịu dàng với cậu, "Tiểu Nhiên."
Cặp mắt hàm chứa ý cười kia chuyên chú lại hoài niệm nhìn chăm chú, phảng phất không nỡ dời đi, trong ánh mắt tựa hồ có làn sóng nhẹ nhàng chảy qua.
Trên mặt Tô Dật Nhiên lộ ra vẻ mơ hồ, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc còn có chút mơ màng, không nhận rõ người đó là ai.
"Tiểu Nhiên, không nhớ anh sao?" Người đàn ông cười nói.
Tô Dật Nhiên sửng sốt, có chút chưa chắc chắn gọi: "Anh Thư Ngôn?"
"Ừ, anh đây, không nhận ra anh à?" Người đàn ông này chính là Lê Thư Ngôn, người tối hôm qua đã gọi điện tới.
Tô Dật Nhiên có chút kinh hỉ chạy xuống tầng, tiến lên ôm anh ta một cái ôm thật chặt: "Thật sự là anh, anh Thư Ngôn!"
Lê Thư Ngôn dang rộng vòng tay để đón lấy cậu, ôm cậu thật chặt. Người ngày đêm mong nhớ đang ở trong ngực, Lý Thư Ngôn nhịn không được vùi đầu vào cổ cậu, si mê hít một hơi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp cảm thụ bao lâu, Tô Dật Nhiên liền buông lỏng tay, khiến anh ta cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tô Dật Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười cảm khái nói: "Anh Thư Ngôn ngày càng đẹp trai, vừa nhìn thấy em cũng không nhận ra."
Lê Thư Ngôn nghe những lời này mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn cậu, nói: "Tiểu Nhiên mới đúng, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp."
Tô Dật Nhiên cảm thấy lúc anh ta nói những lời này ánh mắt có chút kỳ quái. Nhưng khi nhìn lại, đã thấy anh ta vẫn là một bộ dáng cười vui vẻ, liền cảm thấy mình là suy nghĩ nhiều rồi.
Mẹ Tô ở một bên cũng cười nói: "Thư Ngôn và Tiểu Nhiên cũng lâu rồi không gặp, lát nữa để Tiểu Nhiên dẫn con ra ngoài đi dạo."
Nói xong có chút tức giận liếc nhìn Tô Dật Nhiên, "Đứa nhỏ này, luôn ở nhà không thích vận động, không tốt cho sức khỏe."
Lê Thư Ngôn không đồng ý ngay lập tức, nhìn về phía Tô Dật Nhiên vẻ dò hỏi.
Tô Dật Nhiên kỳ thật cũng không muốn ra ngoài đi dạo, cậu vốn tưởng rằng cùng nhau ăn một bữa cơm sẽ tốt hơn. Nhưng giờ phút này thấy thế cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Sau khi ăn xong bữa sáng muộn, theo yêu cầu của mẹ Tô cậu cùng Lê Thư Ngôn ra ngoài.
Trong xe, Tô Dật Nhiên hỏi Lê Thư Ngôn: "Anh Thư Ngôn muốn đi đâu?"
Lê Thư Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Chúng ta đi trung tâm thương mại trước đi, anh vừa mới về, có chút đồ dùng cần thiết cần mua, sau đó tìm địa điểm nào đó ăn trưa, em thấy sao?"
Tô Dật Nhiên không phản đối: "Ừm, vậy đi thôi."
Lý Thư Ngôn đang định khởi động xe, lại thoáng nhìn thấy Tô Dật Nhiên còn chưa thắt dây an toàn, liền cúi người qua, muốn giúp cậu thắt lại.
Vóc dáng Tô Dật Nhiên cao 1m77, đứng ở trong đám đông cũng không tính là thấp, nhưng mấy người xung quanh cậu đều cao hơn cậu rất nhiều, ngay cả Lê Thư Ngôn cũng cao 1m8. Cúi người xuống giúp cậu thắt dây an toàn, nhìn từ bên cạnh giống như đang ôm lấy cậu vậy.
Thấy anh ta đột nhiên tới gần, Tô Dật Nhiên hơi giật mình, sau đó mới ý thức được là đối phương đang giúp mình thắt dây an toàn, vội vàng từ chối nói: "Tự em làm là được rồi."
Tay Lê Thư Ngôn dừng một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, trong mắt có chút mất mát, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nói: "Lâu như vậy không gặp,
Tô Dật Nhiên nghe vậy nhìn về phía anh ta, chỉ thấy trong mắt đối phương ngoại trừ nụ cười dịu dàng này, còn có một cảm xúc không thể giải thích được.
Tô Dật Nhiên giật mình, sau đó tự nhiên dời mắt đi, cười nói: "Không có chuyện gì, anh đừng nghĩ nhiều."
Lê Thư Ngôn mím môi, có chút ảo não hành động vừa rồi của mình. Tiểu Nhiên thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nhận thấy điều gì đó.
Nhìn sang bên cạnh Tô Dật Nhiên, đối phương đã rời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lê Thư Ngôn cũng không nói gì thêm, khởi động xe.
Trên đường, Tô Dật Nhiên nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa kính xe, lại nghĩ đến hành động và ánh mắt vừa rồi của Lê Thư Ngôn, đối phương cũng không cố ý che giấu, cậu cũng loáng thoáng nhận ra điều gì đó.
Tô Dật Nhiên mấp máy môi, có chút buồn rầu, cậu với Lê Thư ngôn đã lâu không gặp, mặc dù trước đây họ có quan hệ tốt, nhưng bây giờ có chút xa lạ, cậu cũng không muốn hai người bọn họ nói quá nhiều, cuối cùng sẽ rất khó xử.
Lê Thư Ngôn hẳn là hiểu ý của cậu, đúng không?
Trong trung tâm thương mại, Lê Thư Ngôn đang đẩy một chiếc xe đẩy hàng, Tô Dật Nhiên thì ở phía trước đi dạo, thỉnh thoảng lấy một số đồ ăn vặt trên kệ bỏ vào xe đẩy.
Lê Thư Ngôn thấy cậu lấy rất nhiều đồ ăn vặt không dinh dưỡng lắm, sợ cậu ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe nên lẳng lặng đẩy xe đưa Tô Dật Nhiên đến khu đồ dùng sinh hoạt.
"Nhiên Nhiên?"
Lê Thư Ngôn và Tô Dật Nhiên đang chọn đồ, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút nghi hoặc của người đàn ông bên cạnh gọi Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy người này có chút kinh ngạc: "Học trưởng? Thật trùng hợp, anh cũng tới đây mua đồ sao?"
"Ừ, mua chút đồ dùng sinh hoạt." Lâm Yến không nghĩ tới có thể gặp Tô Dật Nhiên ở chỗ này.
Ngay sau đó anh chú ý tới một người khác bên cạnh cậu. Lâm Yến nghĩ đến hình ảnh vừa rồi anh nhìn thấy Tô Dật Nhiên cùng nam nhân bên cạnh có chút thân mật lựa chọn đồ, nội tâm kéo lên cảnh giác, đối với nam nhân bên cạnh Tô Dật Nhiên có địch ý.
Một người đàn ông nhìn qua rất quen thuộc với Tô Dật Nhiên, nhưng anh chưa từng qua.
"Tiểu Nhiên, vị này là?" Lê Thư Ngôn bên cạnh lên tiếng cắt ngang hai người.
Tô Dật Nhiên giới thiệu với anh ta: "Đây là học trưởng của em, Lâm Yến, trước kia ở trường rất quan tâm đến em."
Lê Thư Ngôn nghe xong, mỉm cười lịch sự với Lâm Yến, "Xin chào, tôi là anh trai của Tiểu Nhiên, cảm ơn anh ở trường đã quan tâm Tiểu Nhiên nhà chúng tôi."
Lúc nói những lời này Lê Thư Ngôn tựa hồ đối với mấy chữ "Tiểu Nhiên nhà chúng tôi" ngữ khí tăng thêm chút ít, trên mặt lại mỉm cười.
Lâm Yến ánh mắt tối sầm lại, ngữ khí không rõ ràng nói: "Anh trai?"
Theo những gì anh biết, Tô Dật Nhiên là con một trong nhà, anh trai ở đâu ra.
"Không phải anh ruột, anh ấy sống cạnh nhà em, bọn em quen nhau nhiều năm rồi." Tô Dật Nhiên giải thích.
Lâm Yến nghe vậy ngước mắt nhìn Lê Thư Ngôn, cười khẽ một tiếng, "À, thì ra chỉ là hàng xóm thôi."
Giọng điệu của câu nói này trôi chảy không lên không xuống, nhưng có một chút khinh thường, giống như đang chế giễu anh ta bất quá chỉ là hàng xóm còn tự xưng mình là anh trai.
Nụ cười trên mặt Lê Thư Ngôn đọng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Lâm Yến.
Lâm Yến cũng không chút do dự quay lại nhìn anh ta, nhưng vẻ mặt trên mặt anh rất bình tĩnh, như thể anh căn bản không có đem anh ta để vào mắt.
Tô Dật Nhiên chỉ cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khí có chút ngưng trệ, nhìn hai người trước mắt, thấy bọn họ vẫn đối cầm cũng không nói lời nào, Tô Dật Nhiên có chút nghi hoặc lên tiếng phá vỡ yên tĩnh, nói: "Các anh đang làm gì vậy?"
Hai người nghe tiếng đều nhanh chóng trở lại bình thường, Lê Thư Ngôn đang định trở lời, Lâm Yến đã lên tiếng trước, "Anh và ngài Lê đây *nhất kiến như cố, nên mới nhìn anh ta thêm vài lần."
(*nhất kiến như cố "一见如故": gặp lần đầu đã quen thân)
Lâm Yến nói xong làm như lơ đãng liếc anh ta một cái.
Lê Thư Ngôn không nói gì. Cho dù không cần Lâm Yến nói, anh ta cũng sẽ không thể hiện bất cứ điều gì trước mặt Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên nghe vậy lại có chút hoài nghi, nhìn dáng vẻ bọn họ vừa rồi cậu còn tưởng rằng giữa hai người có thù oán.
Kế tiếp, Tô Dật Nhiên liền kéo Lâm Yến đi mua sắm cùng bọn họ, giống như tình huống vừa rồi, nó đã xảy ra một vài lần trong khi một số người đang mua sắm trong trung tâm thương mại.
Ban đầu Tô Dật Nhiên còn lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau, nhưng sau đó cậu phát hiện hai người chỉ là nhìn nhau mà thôi, liền yên tâm, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa. Có lẽ bọn họ thật sự đối với nhau nhất kiến như cố.
Những thứ cần mua đều đã mua xong, cũng đã đến giờ cơm trưa.
Ngay khi Lê Thư Ngôn cho rằng cuối cùng cũng thoát khỏi Lâm Yến, Tô Dật Nhiên lại mở miệng mời anh: "Học trưởng lát nữa có việc gì không? Anh có muốn ăn trưa với bọn em không?"
Tô Dật Nhiên có chút mong chờ nhìn về phía Lâm Yến. Cậu không quá muốn ở một mình cùng Lê Thư Ngôn, nếu đã biết tâm tư của đối phương, lại một mình ở cùng anh ta, luôn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cậu hoàn toàn không có ý khác đối với Lê Thư Ngôn, người mà cậu luôn coi như anh trai mình. Vốn còn muốn tùy tiện đi dạo trung tâm thương mại rồi về nhà, không ngờ gặp Lâm Yến, nếu đã như vậy, vậy thì kéo thêm một người sẽ không còn cảm thấy lúng túng.
Lâm Yến dừng một chút, nói: "Không có chuyện gì, vậy làm phiền rồi."
Thấy anh đồng ý, đôi mắt Tô Dật Nhiên sáng lên vài phần.
Lâm Yến nhìn thấy điều đó, nhưng anh lại cho rằng Tô Dật Nhiên bởi vì anh mà vui vẻ, anh còn không tư cách để cho Tô Dật Nhiên vì anh nhận một lời mời mà vui vẻ đến vậy.
Nghĩ đến vừa rồi Tô Dật Nhiên còn kéo anh đi mua sắm cùng, hiện tại lại kéo anh cùng đi ăn, tuy rằng anh rất sẵn lòng, nhưng hình như Nhiên Nhiên là không muốn ở một mình chung với cái tên họ Lê kia.
Đáy mắt Lâm Yến xẹt qua ám quang, anh rất hiểu Tô Dật Nhiên, gần như có thể đoán được tại sao lại như vậy.
Lê Thư Ngôn ở một bên thấy thế, trong lòng có chút bực bội. Quả nhiên Tiểu Nhiên đã biết, đây coi như là, muốn phủi sạch quan hệ với anh ta sao?
*
Trong nhà hàng, Tô Dật Nhiên ngồi ở chính giữa, hai người đàn ông một trái một phải ngồi bên cạnh cậu, âm thầm phân cao thấp.
Lúc gọi món đều ăn ý đưa thực đơn cho Tô Dật Nhiên.
Tô Dật Nhiên cũng không quá khách sao, gọi xong liền đưa cho Lê Thư Ngôn, "Anh Thư Ngôn, anh gọi đi."
Lâm Yến biết hai người bọn họ quen biết nhau từ lâu, phân lượng của mình ở trong lòng Tô Dật Nhiên có thể không quan trọng bằng Lê Thư Ngôn, nhưng nhìn thấy điều này, anh vẫn không khỏi cảm thấy mất mát, có chút ghen tị.
Lê Thư Ngôn có chút mừng rỡ, trên mặt không lộ ra, mà lễ phép khiêm tốn nói: "Ngài Lâm gọi trước đi, dù sao anh cũng là khách."
Tô Dật Nhiên nghe vậy liền nói: "Không cần đâu, món học trưởng thích ăn cũng không khác em mấy, vừa rồi em đã tiện thể gọi giúp anh ấy rồi, anh Thư Ngôn gọi thêm một ít đi."
Lần trước cùng Lâm Yến ăn cơm, đồ ăn cậu gọi đối phương có vẻ khá thích ăn, trực tiếp gọi thêm cho anh ấy vài món như vậy, cũng không cần phải quá rắc rối.
Lê Thư Ngôn nghe xong nụ cười trên khóe miệng lại cứng đờ, lạnh lùng nhìn Lâm Yến.
Tiểu Nhiên lại biết sở thích của người này, mấy năm anh ta còn chưa đi nước ngoài Tiểu Nhiên cũng chưa từng nhớ kỹ khẩu vị của anh ta.
Rất nhanh lại đổi thành nội tâm của Lê Thư Ngôn điên cuồng vì ghen tuông.
Mà Lâm Yến không thể tin được khi nghe những lời này của Tô Dật Nhiên. Tuy rằng lúc trước anh nói dối rằng mình có sở thích giống với Tô Dật Nhiên để hùa theo cậu, nhưng không ngờ tới Tô Dật Nhiên lại nhớ rõ như vậy. Trong lòng không khỏi kinh hỉ thất thố, không khỏi tự nghĩ, trong lòng Tô Dật Nhiên có phải hay không cũng có một chút vị trí cho anh?
Tô Dật Nhiên gọi đồ ăn xong, liền cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết mình vừa mới nói gì, để cho hai người đàn ông suy nghĩ nhiều như vậy.
- -----------------------------------------------
Con hồn nhiên quá rồi Tiểu Nhiên ơi! Mấy ông đều đang nghĩ cách giăng lưới để tóm được con đấy ~ (¬‿¬)