Ăn cơm xong, Tô Dật Nhiên dùng khăn giấy lau miệng.
Lâm Yến nhìn phía bên miệng của Tô Dật Nhiên, nơi đó có một chút kem vừa nãy ăn tráng miệng không cẩn thận dính vào.
Lâm Yến đứng dậy khom lưng dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch cho cậu. Không biết có phải cố ý hay không, anh gần đến mức, Tô Dật Nhiên có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào má mình.
Tô Dật Nhiên sửng sốt một chút, bình tĩnh lùi về phía sau một chút, sau đó hỏi: "Trên mặt em có gì sao?"
Lâm Yến dừng một chút, thu tay ngồi xuống.
"Ừ, một chút bơ, hiện tại không còn." Lâm Yến bình tĩnh nói.
Tô Dật Nhiên nghe xong theo bản năng liếm liếm nơi cánh môi bị Lâm Yến lau qua.
Tuy rằng cảm thấy hành động vừa rồi của Lâm Yến có chút vượt quá giới hạn giữa hai người họ với tư cách là bạn bè, nhưng Tô Dật Nhiên cho rằng đối phương chỉ là muốn giúp cậu lau đi vết bẩn khóe miệng mà thôi, cũng không suy nghĩ sâu xa.
Lâm Yến nhìn chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại lướt qua đôi môi hồng hào, vân vê ngón tay, nghĩ đến xúc cảm mềm mại vừa rồi, ánh mắt anh tối sầm lại, mất tự nhiên thay đổi tư thế ngồi.
Thấy vậy, Tô Dật Nhiên còn tưởng rằng Lâm Yến đã ăn xong, muốn về sớm nhưng lại bận tâm đến cậu, vì thế khéo hiểu ý nói: "Học trưởng, nếu anh có việc gấp có thể về trước, lát nữa em bảo tài xế tới đón em là được rồi."
Bởi vì hôm nay lúc đến trường là ngồi xe của Quý Dục, Quý Dục rời đi là Lâm Yến lái xe chở cậu tới nhà hàng, cho nên cậu cho rằng đối phương đang bận tâm về chuyện này.
Lâm Yến làm sao có thể bỏ cậu lại và rời đi trước, chuyện quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng Tô Dật Nhiên, anh trả lời: "Không có việc gấp, em ăn no chưa? Chúng ta đi dạo một lúc?" Muốn ở cùng cậu lâu hơn một chút.
"Công ty của anh hẳn là còn rất nhiều chuyện chưa xử lý, nên thôi ạ." Tô Dật Nhiên từ chối với vẻ mặt cân nhắc, nhưng thực ra chỉ là cậu ăn no, không muốn đi dạo.
Lâm Yến liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Tô Dật Nhiên, mặc dù dành nhiều thời gian ở chung với cậu, nhưng anh cũng không đành lòng ép buộc cậu, đành phải từ bỏ: "Vậy anh đưa em về nhà."
Tô Dật Nhiên thấy Lâm Yến không kiên trì kéo cậu đi dạo, thở phào nhẹ nhõm, cũng không từ chối nữa: "Vậy làm phiền học trưởng."
Lâm Yến thấy cậu thở phào nhẹ nhõm, trong mắt nhịn không được hiện lên một ý cười, tiếc nuối trong lòng vì không được cùng Tô Dật Nhiên đi dạo sau khi ăn xong cũng tiêu tan đi không ít.
- -----------------------------------------------
Lúc đưa Tô Dật Nhiên về nhà, Tô Dật Nhiên còn mời anh vào ngồi một chút: "Học trưởng, nếu anh không có việc gấp, muốn vào nhà em uống một tách trà không?"
Ngoài ý muốn chính là, Lâm Yến cũng không có đáp ứng: "Thôi, lần sau đi." Đi vào có thể sẽ gặp bố mẹ của Tô Dật Nhiên, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Dật Nhiên nghe vậy cũng không cưỡng cầu: "Vậy được rồi, đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
Lâm Yến cảm thấy biểu hiện quan tâm lịch sử này, cũng đủ khiến anh hài lòng, "Ừ, em đi vào đi."
Sau khi nhìn Tô Dật Nhiên vào nhà, ánh mắt Lâm Yến lơ đãng liếc mắt về phía cửa sổ tòa nhà bên cạnh Tô gia, gương mặt không chút thay đổi trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lùng, sau đó thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.
Lê Thư Ngôn đứng ở trên tầng nhíu mày. Khi nghe thấy tiếng động dưới tầng, anh ta đoán chắc là Tô Dật Nhiên đã về, đặt sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy cảnh tượng Tô Dật Nhiên và Lâm Yến đang nói lời tạm biệt.
Ánh mắt Lê Thư Ngôn trầm tư nhìn chằm chằm vào hướng Lâm Yến rời đi.
Lúc Tô Dật Nhiên trở về, mẹ Tô đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, thấy cậu trở về, quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiên về rồi, đã ăn cơm chưa? Trong phòng bếp có canh nóng mẹ làm, có muốn uống một chút không?
"Không cần đâu mẹ, con đã ăn ở bên ngoài rồi." Tô Dật Nhiên vừa đổi giày ở cửa ra vào, vừa đáp lời.
Tô Dật Nhiên thay giày xong đi tới bên cạnh mẹ Tô ngồi xuống, miệng ngọt nói: "Giữ lại buổi tối con uống đi, canh mẹ nấu ngon như vậy, đổ đi thật phí."
Mẹ Tô được nịnh vui vẻ, híp mắt cười nói: "Không sao, không uống được cho bố con uống, mẹ làm bát khác cho con."
Bố Tô vừa xuống tầng tình cờ nghe được những lời này, ho một tiếng tỏ vẻ mình đang ở đó.
Tô Dật Nhiên vội vàng thu lại nụ cười, nhìn về phía bố Tô: "Hôm nay bố không đến công ty sao?"
Bố Tô đi tới trước sô pha ngồi xuống, mở miệng nói: "Hôm nay công ty không có việc gì."
Sau đó, bắt đầu giảng dạy hàng ngày: "Bây giờ con đã tốt nghiệp và đã đến lúc học cách quản lý công ty rồi, chờ khi bố nghỉ hưu vừa vặn con cũng đã có kinh nghiệm."
Tô Dật Nhiên nghe được câu mở đầu liền biết bố Tô muốn nói cái gì, nói chêm chọc cười: "Aiya, bố còn trẻ như vậy, còn quá sớm để nghỉ hưu, chờ qua vài năm nữa con học cũng không muộn."
Cậu không muốn gia nhập công ty ngay sau khi tốt nghiệp, giống như Lâm Yến sau khi tiếp quản công ty phần lớn thời gian đều xử lý công vụ, thời gian rảnh thì cả ngày chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc xem văn kiện, nghĩ về nó thật đau đầu.
Bố Tô bất đắc dĩ thở dài: "Con đó."
Mẹ Tô ra mặt hòa giải: "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, Tiểu Nhiên vừa về nhất định rất mệt, lên tầng thay quần áo nghỉ ngơi một chút đi con."
Tô Dật Nhiên vẫn mặc lê phục tốt nghiệp, cậu đứng dậy khỏi sô pha, nói: "Vậy con lên trước ạ."
- ----------------------------------------------
Buổi tối.
Tô Dật Nhiên rửa mặt xong đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lúc này điện thoại vang lên. Cậu nằm trên giường nghe điện thoại, giọng nói có chút mệt mỏi: "Alo, xin chào?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam ấm áp: "Tiểu Nhiên."
"Anh là...?" Tô Dật Nhiên cảm thấy giọng nói có chút quen tai, nhưng lại không nhớ ra.
"Là anh, Lê Thư Ngôn." Lê Thư Ngôn ở đầu dây bên kia cười trả lời.
Tô Dật Nhiên có chút kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy: "Anh Thư Ngôn?"
Nhà của Lê Thư Ngôn ở ngay cạnh nhà họ, lúc trước khi nhà Tô Dật Nhiên mới chuyển đến, Lê Thư Ngôn đã sống ở đây, Lê Thư Ngôn ở một mình, bố mẹ đều ở nước ngoài, hai nhà bọn họ làm hàng xóm đã được ba bốn năm rồi.
Hai năm gần đây Lê Thư Ngôn bởi vì chuyện công việc mà cũng ra nước ngoài, lúc trước khi Lê Thư Ngôn ra nước ngoài Tô Dật Nhiên còn khổ sở một trận.
Nhưng kể ra bọn họ cũng lâu rồi không liên lạc, cũng không biết muộn như vậy rồi đối phương gọi điện thoại có chuyện gì.
Tô Dật Nhiên đang nghi hoặc nghĩ, đối phương tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, không đợi cậu hỏi liền trả lời: "Anh về nước rồi."
Tô Dật Nhiên nghe vậy ngẩn người, sau đó có chút kinh hỉ nói: "Anh về rồi ạ? Anh về từ khi nào?"
Bên kia cười nói: "Cũng là hôm nay mới về, chưa kịp nói với em."
Lê Thư Ngôn dừng một chút, sau đó hỏi: "Ngày mai có thời gian không? Chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Bọn họ quả thật đã lâu không gặp, Tô Dật Nhiên cũng không từ chối: "Đương nhiên có thể, vậy ngày mai anh tới nhà tìm em là được rồi."
Lê Thư Ngôn nghe vậy mỉm cười: "Ừm.
Hiện tại đã khá muộn, thấy cậu đã đồng ý, Lê Thư Ngôn cũng không quấy rầy cậu nữa: "Vậy em đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."
Đã mười một giờ tối, Tô Dật Nhiên cũng có chút buồn ngủ, liền nói: "Vâng, vậy anh ngủ ngon, ngày mai gặp."
Lê Thư Ngôn nhìn điện thoại bị cúp trong tay, nhưng trong lòng lại lặp đi lặp lại lời chúc ngủ ngon của Tô Dật Nhiên với anh ta.
Đã lâu lắm rồi anh không được nghe giọng nói của cậu.
Trong thời gian dài ở nước ngoài, Lê Thư Ngôn không lúc nào không nghĩ đến Tô Dật Nhiên. Nghĩ xem lâu như vậy không gặp, liệu cậu có quên mình không, anh ta biết xung quanh Tô Dật Nhiên không thiếu người ái mộ cậu, anh ta sợ chờ đến khi mình quay về, bên cạnh Tiểu Nhiên đã có người khác chăm sóc, có lẽ đã không còn chỗ đứng cho anh.
Anh ta chỉ có thể làm việc chăm chỉ để chuyển hướng sự chú ý của mình, ngăn chặn dòng suy nghĩ này của mình.
Hiện tại cuối cùng, anh cũng có thể gặp lại Tô Dật Nhiên.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông đưa Tô Dật Nhiên về chiều nay, ánh mắt Lê Thư Ngôn trở nên lạnh lẽo. Thật trùng hợp, trước đây anh ta cũng đã từng giao dịch với Lâm Yến, đối phương là một người tâm cơ thâm trầm rất có mưu lược.
Nhưng không sao, Tô Dật Nhiên ghét nhất loại người này.
- ---------------------------------------------------
Rất tiếc anh Ngôn đã sai ( '_ゝ')