Các Người Cứ Tiếp Tục, Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được

Chương 11: Bệnh viện




Phạm Thiên cuối cùng cũng đến được một nơi, tòa nhà nơi này rất lớn vách tường phủ đầy rêu xanh khắp không khí tạo nên một mùi ẩm mốc ghê tởm, Phạm Thiên chỉ nhún vai trời tối rồi y cũng chẳng muốn đi nữa đành kéo vali vào trong này thôi.

Lúc chuẩn bị đi vào y thấy trên cao có một tấm bảng, hình như viết to mấy chữ, bệnh viện tâm thần... Phạm Thiên cũng chẳng hiểu cái gì gọi là bệnh viện, chẳng biết cái gì là tâm thần, y chỉ biết bây giờ phải tìm chỗ ngủ.

Tiểu bánh bao bay bay quanh y nói " ba ba, nơi này đáng sợ lắm nha "

Phạm Thiên vuốt ve đầu nhóc con rồi đi lên lầu, cứ mỗi lần đi qua một phòng là lại nghe những tiếng kì lạ, lúc thì tiếng rên rỉ đau khổ, tiếng khóc, rên rỉ tiếng gào thét gầm gừ.

Nhóc con nghe những tiếng kêu kia thân thể tròn vo run lên một chút, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt nhìn cực kỳ đáng thương.

Phạm Thiên tìm được một phòng khá sạch sẽ thu dọn một chút rồi mới nằm xuống, năm đó y lưu lạc thiên nhai còn phải nằm dưới đất, có khi nguy hiểm ập đến, lòng cảnh giác của Phạm Thiên không những không vơ giảm mà còn nặng thêm, chính đều này đã cứu y vô số lần khi rơi vào hiểm cảnh.

Sáng hôm sau, tất cả có mười Một người chơi được chuyển đến đây, Phạm Thiên vừa xuống lầu đã thấy một đám người to lù lù đang đứng ngoài nhà.

Phạm Thiên "...... "

Phạm Thiên có chút ức chế không được sát ý nổi lên trong lòng, y hơi ngứa tay muốn giết người.

Mười một người bao gồm cả Phạm Thiên là mười hai người, đám người chơi đều liếc nhìn khu bệnh viện với đôi mắt mờ mịt sợ hãi.

Nhưng hầu như đám người chơi này nhìn thấy Phạm Thiên ánh mắt đều không khỏi sáng lên một chút, những người này ít nhiều đã xem live rồi, bọn họ đều cho rằng nhân vật Phạm Thiên này là một NPC cấp cao của trò chơi rồi.

Có một người đàn ông khuôn mặt gian xảo chạy đến trước mặt Phạm Thiên khoé miệng hiện lên chút nụ cười gian xảo mà gã tự cho là chân thành nói.



" huynh đệ, tôi biết rằng cậu rất lợi hại, thương lượng chút nha cậu có thể bảo vệ tôi trong ván này không?"

Phạm Thiên cười lạnh " muốn ta giúp, vậy thì ngươi có cái gì có thể làm cho ta hài lòng không?"

Tên nam nhân kia hơi ngẩn ra " không phải ván trước cậu cũng bảo vệ bọn họ sao?" vừa nói gã vừa chỉ tay vào ba người chơi kia, Trần Tiểu Mỹ, Dương Tử Đạo và Phong Hạo.

Phạm Thiên liếc nhìn ba người đó rồi lại nhìn tên nam nhân kia cười lạnh.

Tên nam nhân kia định nói gì đó thì lúc này Phạm Thiên đã phất tay, một cái lá cây vừa lúc rơi xuống đột nhiên thay đổi quỹ đạo xoẹt ngang qua cổ của nam nhân kia, lúc lá cây rơi xuống đất cái đầu vốn đang còn trên cổ gã đột nhiên rơi xuống đất

đám người chơi hít sâu một hơi, chỉ có một người khuôn mặt hơi tỏ ra xuy tư.

" tất cả người chơi đã gặp nhau tiến hành nhiệm vụ

Bệnh viện tâm thần của thế kỷ trước, nghe nói thời đó y học không phát triển, khi có người bị tâm thần họ sẽ chuyển người bệnh vào viện để các bác sĩ khoan vào sọ não người bệnh để tiến hành đều tri.

Trong người chơi có quỷ tìm ra nó hoặc sống sót qua bảy ngày "

Lần này trò chơi không đưa ra nhiệm vụ mà trực tiếp đưa cho người chơi một đoạn truyện xưa để người chơi tự mình tìm hiểu.

Trần Tiểu Mỹ thấy vậy chạy vội nhanh đến trước mặt Phạm Thiên cười bẽn lẽn nói nhỏ " Phạm lão đại em thức tỉnh kỹ năng rồi, em có thể bảo vệ được cho bản thân "