Phong Hạo không nghĩ tới mình có thể thông quan khi chưa có đủ tin tức nào như vậy, nhưng khi hắn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã sững sờ bởi livestream vẫn chưa tắt, mà thứ hắn nhìn thấy còn khó tin hơn việc mà hắn thông quan, chỉ thấy ngươi được gọi là Phạm Thiên không được dịch chuyển ra bên ngoài nhưng thay vào đó y lại tự mình để một nơi khác âm u hơn.
Vừa nhìn thấy nơi âm u đó sau trong lòng hắn có cảm giác sợ hãi, giống như nhìn lâu hơn thì hồn phách sẽ bị câu ra vậy, cũng may lúc này trong cơ thể cậu ta có một luồng nhiệt nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Phong Hạo đưa tay lên chạm vào màn hình trò chơi, nơi đó đã xuất hiện một mục gọi là dị năng, theo như hắn biết về trò chơi này thì chỉ cần người chơi thông quan một phó bản thì chắc chắn sẽ nhận được một dị năng bắt kỳ, bây giờ hắn cũng có dị năng không biết là gì nữa.
dị năng: nội gián ( khi trong một phó bản người chơi sẽ có khả năng tạo ra một nội gián để mê hoặc quỷ ( hoặc người chơi) khi trò chơi kết thúc hoặc khi cần thì có thể triệu hồi nội gián để lấy thông tin: một phó bản chỉ được tạo ra một nội gián, và chỉ được sử dụng một lần khi nội gián chết mọi thông tin mà nội gián tìm được nếu chưa kịp đưa cho chủ thể thì sẽ biến mất)"
Phong Hạo kích động đây là dị năng cấp A+ thậm chí là cấp S nếu muốn biết dị năng đó thuộc cấp bậc nào đều đầu tiên có thể thông qua phần giới thiệu kỹ năng, khác là hạn chế của kỹ năng không nghĩ tới vậy mà lại lấy được dị năng cao cấp như vậy.
Dương Tử Đạo trong lòng phức tạp vô cùng cậu biết Phạm lão đại có thể mang bản thân rời đi, vốn dĩ ngay ngày đầu tiên cậu và Trần Tiểu Mỹ đã chọn đúng bây giờ cậu lại ngơ ngác nhìn ra màn hình live vẫn còn đang sáng kia trong lòng càng bội phục vị lão đại này.
Cậu lướt tay lên màn hình trò chơi nơi này đã xuất hiện mục kỹ năng
Dị năng: thái y ( trong phạm vi phó bản người chơi có thể phát hiện nguy hiểm vào các ngày hai, bốn, sáu mỗi ngày một lần người chơi có thể cứu sống một người khi sắp chết một lần, một phó bản dùng một lần)
đến nay ba người chơi thông quan của phó bản đầu tiên đều đã có kĩ năng thuộc về bản thân mình.
* dị năng sẽ không xuất hiện trên người Thiên Thiên, bởi vì ẻm quá mạnh rồi tui không nghĩ sẽ bug thêm sức mạnh cho ẻm, bây giờ tui sẽ tập trung viết phó bản và các việc trước kia sảy ra khi Thiên Thiên chưa chết nha, còn có người chơi được bug sức mạnh nên từ phó bản sau tui sẽ bug dần sức mạnh của quỷ.
* phó bản sau anh công sẽ xuất hiện, thật ra phó bản đầu tiên tui chỉ viết sơ qua thui, phó bản sau người chơi sẽ dần dần tăng lên như vậy mới có thể miêu tả rõ ràng sức mạnh của quỷ và người chơi.
......
Sau khi La Hầu rời đi Phạm Thiên cũng chỉ lắc đầu rồi trở về, lúc y đi còn liếc nhìn Lão Diêm Vương một cái rồi mới biến mất trong vòng tròn truyền tống.
Khi trở lại y vẫn ở trong căn trung cư đó nhưng điểm khác biệt lớn nhất ở đây là sương mù ngăn chặn bước tiến của người sống đã vô thanh vô tức biến mất rồi, Phạm Thiên sống nhàn nhã ở trong phòng tầm bảy ngày.
Hôm nay y gặp một con tiểu quỷ, nhóc con này khá là kỳ lạ nhìn cứ như cái bánh bao ấy nhìn khá ngon miệng, Tiểu Bánh Bao bị nhìn như vậy không hiểu sao trong lòng chợt lanh, nhóc con dùng thân thể tròn trịa bay vòng quanh Phạm Thiên một vòng rồi mới nói. " nha đại ca ca nơi này sắp đóng cửa rồi, anh nên đi đến nơi tiếp theo nha "
Phạm Thiên ôm lấy thân thể tròn tròn của bánh bao nhỏ " sắp đóng cửa? không phải sương mù vừa mới tan sao, bản quân còn chưa nghỉ ngơi đủ "
Bánh bao nhỏ cũng nghiêng đầu như đang phân tích lời của Phạm Thiên, nó vốn dĩ chỉ là một du hồn của đứa con nít vừa mới sinh ra, may mắn là nó được trò chơi lựa trọn nên mới có được một thân thể mới tuy thân thể này hơi kỳ quặc, nhưng nó cũng rất vui vẻ, vốn là một đứa trẻ nên có rất nhiều thứ nó còn còn chưa hiểu gì.
Phạm Thiên hứng thú chọt chọt nhóc con, nhìn khuôn mặt trắng nõn tròn trịa hiện lên vài vết đỏ càng nhìn càng vui mắt, quảng thôi gian trước y chỉ lo tu luyện, đến lúc chết đi mới cảm thấy thế giới này có khá nhiều điều thú vị, tỉ như nhóc con này.
Phạm Thiên rạch đầu ngón tay một giọt máu tươi màu đỏ chảy ra, Bánh Bao nhỏ thấy vậy đôi mắt sáng lên nước miếng chảy ra, máu của Phạm Thiên có một sức hấp dẫn rất lớn với quỷ quái, cũng là thứ mà quỷ quái sợ hãi và kiêng kỵ.
Phạm Thiên " ăn đi "
được cho phép nhóc con há mồm to ra ô oa một tiếng nuốt hết giọt máu đỏ tươi thơm ngon vào trong bụng, nhìn thấy nhóc con há mồm to như vậy Phạm Thiên thầm cảm thấy buồn cười, dù lúc nó há mồm ra toàn răng nhọn lởm chởm nhìn rất ghê rợn, nhưng Phạm Thiên lại cảm thấy khá đáng yêu.
Theo như lời nhóc bánh bao nói thì phạm Thiên phải dọn hành lý để rời đi rồi, nhóc bánh bao còn đang bận dung hợp lượng quỷ khí khổng lồ kia nên còn đang trong trạng thái lâng lâng.
Phạm Thiên kéo vali tiểu bánh bao thì nằm bò trên vai y như một vật trang sức.
Nếu để đám quái ở tu chân giới nhìn thấy cảnh này chắc sẽ kinh đến rớt cằm, phải biết rằng chỉ một con bướm bay ngang trước mặt vị thủy tổ này thôi cũng bị chém làm ngàn mảnh nhỏ rồi.