Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 34: Tròng mắt cận




"Hai năm rồi, em cũng chẳng còn uống trà nhài. Hai năm rồi, em cũng đã quên khi đó đã thích anh đến đâu."

"Ba năm rồi, anh vẫn còn thương một người, người vương chút nắng, chút mưa, vương vấn hương tình đã quên lãng từ thuở xưa."

Tôi cười khúc khích, dựa vào lời anh ấy nói có thể đoán ra được mối quan hệ giữa anh Hưng và chị Thu vẫn còn rất tốt.

"Chị Thu ấy, chị ấy có học ở trường này không anh? Hay là chị ấy ở trường khác?"

"Tâm Thu chuyển từ đầu năm rồi mà, em không biết à?"

Vỡ lẽ ra được chuyện, tôi lờ mờ đoán rằng vì không muốn yêu xa mà anh tình nguyện chuyển giữa năm học như vậy, đáng ngưỡng mộ nhỉ?

"Nhưng mà anh và con nhỏ ấy không có yêu nhau đâu nha. Chỉ là hôm đó do nó cần một thằng bạn trai để gây sự chú ý với thằng nhóc mà nó thích, nên anh đành bất đắc dĩ mà làm."

"Ai hỏi mà anh trả lời."

Tôi ngớ người ra, trong đầu lại hồi tưởng lại câu nói của anh Hưng, muốn mở lời hỏi mà lại thôi. Đoạn tình cảm từ lâu này tôi đã cất nó vào một góc nào đó rồi, và cũng chẳng muốn lấy nó ra rồi làm phiền cho cả hai.

"Năm ấy, Trung Hưng rất thích em.."

"Năm ấy, em không hiểu những lời anh nói."

Hai người chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười, hóa ra khi ấy cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng cũng vì không thẳng thắn mà không đến được, tuy vậy cũng tốt.

"Xin lỗi vì quên giới thiệu, anh là Trịnh Trung Hưng lớp 12A3. Nắng xuân đùa nghịch trên mái tóc, đùa nghịch trong đôi mắt biếc của em, đùa nghịch cả trong tim kẻ xiêu tình, cho tôi mạn phép hỏi nàng đây tên gì?"

Đúng lúc đó, tiếng trống trường đập lên từng hồi, như đang đánh lên nhịp đập trái tim tôi. Chàng trai năm 14 tôi từng thích, giờ đã không còn thích nữa.

"Em là Phan Châu Hạ An, lớp 11A1, là một cô gái năm 14 tuổi từng thích anh, giờ khi 17 tuổi sẽ không muốn còn dính dáng đến anh nữa."

"Nhưng mà-"

Tôi đã vội chạy ngay về lớp vì sợ vào trễ tiết thầy Long, đến cửa lớp mới phát hiện mình cầm ly trà nhài anh Hưng đưa lúc nào, không những thế, hội bạn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng khác.

"Ngày hôm nay lúc 8 giờ 30 phút 28 giây, Hạ An được anh lớp 12 đẹp trai nào đó tặng cho ly trà, chuẩn bị có tạt axit." Hôm nay tôi cũng chẳng nào biết được thầy Long đã ngồi trong lớp từ lúc ra chơi tới giờ, là một trong những nhân chứng sống xem vở kịch vừa rồi.

"Là H2SO4 đậm đặc hay HCl thầy ơi, con nhờ cô Túc ship qua cho nhà thầy nhé."

Có một sự thật thú vị là từ lúc mới vào trường tôi đã nghe một cái tin đồn khá là độc đáo, đó là thầy Long và cô Túc từng yêu nhau từ hồi năm cấp ba, đến khi đại học thì chia tay, xong lúc làm thực tập thì lại gặp lại nhau. Phương pháp này gọi là gì nhỉ? Có qua có lại mới toại lòng nhau à?

"Vậy thôi đứng ngoài đó hết tiết luôn đi, khỏi dô!"

Này nhé, nếu bạn có đi dạo vòng quanh hành lang vào tiết ba buổi sáng hôm thứ hai mà có thấy nhỏ nào tóc thắt đuôi lệch đứng cầu xin giáo viên cho vào trước cửa lớp 11A1 thì cũng làm lơ đi nhé, tôi có phản xạ sợ hãi tự nhiên khi gặp người quen.

—------------

Tôi chờ đợi mong mỏi cho đến hết tiết ba, phấn khích khi sắp tới sẽ được đi chơi cùng Hải Minh. Tôi còn cố nán lại vòng quanh để soạn cặp để đợi Minh chở đi cùng, chỉ là lúc ngẩng đầu lên đã chẳng thấy cái thằng quỷ này ở đâu.

[Hạ An: Mày đang ở đâu vậy? Nếu được thì gửi địa chỉ cho tao nhé.]

3 phút rồi, chưa thấy có dấu tích trắng mặc dù ảnh đại diện cậu ấy có chấm xanh.

[Hạ An: đừng bảo là cho leo cây rồi nha!!]

5 phút rồi, chưa thấy.

[Hạ An: Thiệt hả?? Giỡn mặt hả??]

10 phút đã dần trôi, Hải Minhhh cũng chẳng xem hay trả lời lại.

"Hạ An tìm cái thằng Minh hở? Nãy thấy nó chở cái nhỏ Trà Anh xinh xinh đi rồi." Huyền thấy tôi dáo dác đi tìm đã nghĩ ngay rồi phán cho tôi một câu nói lạnh lùng như vậy, nghĩ sao tôi tin.

"Bằng chứng, bằng chứng??"

"Nè."

Chắc nó biết sẽ có vụ này nên mới nhanh tay đổi con iphone đời mới, ảnh rất sắc nét. Một đôi nam nữ đang ngồi trên xe đạp, nhìn thoáng qua ai cũng đều biết đấy là Trà Anh, tóc nâu ngắn, da trắng hồng và đặc biệt kẹp tóc hoa ly trắng. Còn về phía bạn nam, tôi dù có bị cận đến mức độ nào thì cũng chẳng thể phủ nhận được đó là Hải Minh.

Tôi cận 2 phẩy 75 độ mắt phải, 2 phẩy 5 độ mắt bên trái. Không mang kính, chắc chắn là nhìn nhầm rồi, chắc chắn mà...

"Mày cho tao coi cái này làm gì?" Tôi giận dỗi, xách cặp rồi chạy một mạch xuống cầu thang, không muốn nghe Huyền nói thêm gì cả.

"Tao muốn không muốn mày giống tao lúc trước, mày là nhỏ gái xinh xắn đáng yêu học giỏi các thứ, sao không quen ai cờ xanh một cái."

Tôi ngồi gục xuống bậc thang, bịt tai lại không muốn nghe gì nữa cả, đôi gò má không biết khi nào đã ươn ướt.

"Tao xin lỗi.."

"An à, bé có gì phải xin lỗi đâu. Lần sau tao sẽ không nhắc nữa, xin lỗi mà-"

Huyền chưa kịp nói hết câu, tôi đã ôm nó mà khóc. Nắng tháng hai, không gắt gỏng, cũng không mau trút mưa xuống như ai đó. Sài Gòn đổ mấy vệt nắng dài bên mấy bậc thang lát gạch bông, tia nắng chiếu qua lòng người, cũng không quá chói.

Tối hôm ấy lúc năm giờ rưỡi, tôi cố gắng không đưa mắt nhìn lên mỗi khi có tiếng mở cửa lớp. Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy chàng trai kính cận tóc lòa xòa mặc áo sơ mi trắng, cũng không thấy cô gái mà cậu ấy đèo xe chở về.

Hóa ra, những lời nói tưởng rằng sẽ thành sự thật dưới vệt nắng đổ xuống bể nước xanh, chiếu rọi sóng biển trên nụ cười của cậu, lấp lánh bao cử chỉ nhẹ nhàng mà ôm lấy tôi, cũng chẳng phải như tôi nghĩ.

Nếu trong khoản tình yêu này, không chừng Hải Minh sẽ là thủ khoa toàn khối, toàn trường, còn tôi cũng chỉ lủi thủi một góc mà cầm bảng thành tích đội sổ của mình.

"An ới, cậu biết gì chưa? Có vụ này vui lắm nè." Quyên kéo áo tôi, nói chuyện nhỏ để tránh thầy Long gọi lên bảng làm bài.

"Sao, kể đi!"

"Hải Minh cùng lớp với cậu á, mới được em gái hot girl lớp 10 tỏ tình đó."

"Rồi sao nữa, đồng ý hay từ chối?"

"Thằng cha mất dạy đó nói là sẽ suy nghĩ lại, nói chung là như văn mấy thằng cờ đỏ hay sài. Lúc đầu tưởng chuyện vui lắm, ai ngờ chuyện chiều nay mới gọi là thú vị, Hải Minh chở Trà Anh lớp cậu luôn đó!"

"Cái đó tớ biết rồi, nhưng mà cho tớ xin in4 con bé hot girl được không?"

—----------

P/s: Hải Minh "lỡ" khai chuyện nhỏ Quyên có hiếu với trai mà quên học bài với ba mẹ nhỏ, nên giờ Quyên Nguyễn trả thù lại-=-