Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 31: Tính chất đặc hiệu




"Vậy tao ôm mày ngủ cho ấm nhé, dạo này trời chuyển lạnh mà."

"Mày mới nói gì?"

"Tao có nói gì đâu, chỉ là muốn ôm con mèo nhà mày đi ngủ cho ấm."

"Nhưng tao là động vật hằng nhiệt nè, ôm tao ấm hơn, duy trì cho mày nhiệt độ luôn." Hải Minh vẫn giỡn đùa với tôi được, hay thế không biết.

"Lúc ôm mà tao lỡ thích mày quá thì sao? Trao thân cho tao luôn à, cái thằng dở hơi, dậy chỉ tao bài này coi."

"Đâu, tao chỉ."

Trong ba tiếng ngồi ê hết cả người để giải đề, tôi thấy cả chân tay mình sắp rụng rồi, nhưng khá vui là tôi đã giải xong được hai đề Vật Lí của thầy Long và một đề ôn Hóa của cô Túc.

"Mày mệt rồi chứ gì, đi ngủ đi." Tôi vừa nói vừa vuốt ve bộ lông dài trắng của bé mèo Ragdoll tên Mắm này, cái tên đáng yêu thật, giống chủ của nó.

"Ở với mày sao mà mệt được, ví dụ như là tao chỉ bài mày thì mày cũng phải khen thưởng cho tao chứ." Mặc dù tôi cảm thấy ngược lại thì đúng hơn, nhưng tốt hết đừng nên nói gì khiến con chó con đang ngước ánh mắt long lanh nhìn tôi như thế này.

"Vậy tao biết khen thưởng gì đây?" Tôi nằm dài trên chiếc bàn nhỏ nằm giữa phòng, nghiêng đầu một bên để nhìn Minh, tay còn lại chỉ biết áp lên má mình để tránh bị phát hiện đang đỏ mặt. "Hay là tao giới thiệu cho mày một chị gái xinh xinh nhé, hoặc là mày thích mấy em gái nhỏ nhỏ đáng yêu cũng được, hay mày thích mấy anh tóp bót, tao có hết."

"Vậy mày giới thiệu cho tao một cô nhóc này đi." Hải Minh áp mặt xuống bàn, đối mắt nhìn tôi, mặc dù trong câu ý đã rõ ràng. Tôi vẫn không ngờ cái thằng này buổi sáng mới theo đuổi con gái nhà người ta giờ lại nhờ tôi giới thiệu em khác.

"Cái em mà học lớp 11A1, da hơi trắng, người chỉ có 1m57, học khá giỏi, được nhì lớp, xinh xắn, đáng yêu, hơi hề hước, tóc dài, mắt nâu sáng, yêu thú cưng,..."

Tôi nhìn cậu ấy luyên thuyên một lúc, càng tả càng thấy giống một người quen quen.

"Nhắc đến Tây Ngọc à, không cần tao giới thiệu thì mày vẫn cua được mà, chỉ là đằng gái không thích thôi."

"Nhưng mà em này không biết tao thích ẻm. Em ấy là Phan Châu Hạ An, cũng chỉ có một."

"Mày nghĩ giới thiệu được dễ lắm à, mày cũng biết em ấy ghét một người mà, Lâm Hoàng Hải Minh, cũng chỉ duy nhất."

"Thế nên tao mới nhờ mày giúp, chứ bình thường lưu manh như tao đã cua được rồi."

"Nói suông thế đố con nào mà tin, nói có sách, mách có chứng."

Hai đứa chúng tôi nhìn nhau, cứ như cuộc đấu mắt xem ai sẽ nhắm mắt mà thua cuộc trước. Đến cuối, vẫn chưa ai chớp mi. Chỉ có Hải Minh nằm dài lên bàn, bộ dạng lười biếng mà dùng tay quấn quăn mấy lọn tóc của tôi, giọng thì thầm.

"Vầy là mày tính không nói cho tao nghe có chuyện gì xảy ra à?"

"Hửm... chuyện gì ta?"

Tôi cũng đành gác bút xuống mà nằm đối mặt với Minh, cười khì khì mà ngắm nhìn khuôn mặt đang dần đỏ ửng của Minh. Bẵng đi một lúc, tôi có linh cảm xấu, bất ngờ cửa phòng mở ra.

"Minh ơi, tao mới đón em mày về nè, làm gì mà tụi tao gọi không nghe... Trời đ*, chúng mày nhìn kìa."

"Trời đất ơi, tao méc cô nè con, chết mày chưa."

"Con Tranh nó mà thấy là ca này cấp cứu hồi sức quá mày ơi, đặt cho nó phòng cấp cứu đặc biệt đi."

Tôi luống cuống đứng dậy, là Phương Anh, Lâm Hải, Vân Thiên và Hoài Phong. Tôi cảm thấy mình chẳng khác nào tên trộm đang rình mò lại bị chủ nhà phát hiện và đe dọa, cứ kiểu này là van tim tôi bị phá hủy mất.

"Xin lỗi đại ca Minh tổng vì đã làm hỏng chuyện tốt của bệ hạ, chúng thần xin lui, mong tổng tài gia trưởng đừng vì thế mà đem chúng em ra để xử tội."

"Mấy đứa tụi mày bớt bớt lại được không? Có cái gì mà nói năng loạn xạ lên thế?"

"Thôi, để tao về trước do tí nữa có hẹn trước rồi. Tạm biệt." Tôi cố gắng để giọng nói không run lên, sợ hãi cầm chiếc túi xách chuẩn bị ra ngoài cửa mà nói nhỏ với Minh, "Sáng mai đừng để tao lên cơn đột quỵ nha, cố gắng giải thích điêu điêu đấy!"

"Ối giời ơi, đi đâu mà vội vàng thế, hai người yêu nhau mấy năm rồi, sắp có thiệp trắng trao tay chưa?"

"Có yêu bao giờ đâu mà hỏi, mà nếu có thì chẳng cũng không có chuyện mấy năm, hỏi cỡ nhiêu giây là được rồi." Tôi đè giọng xuống nói chuyện với Hoài Sơn đang bỉ ổi trêu ghẹo, cố gắng nói nhỏ để Hải Minh không nghe thấy.

"Em chào chị, em là Lâm Hoàng Hải Ninh, năm chủi, sắp lên lớp một rồi. Chị gái xinh đẹp có thể ôm em không?"

"Ninh Ninh, đừng có đua đòi, phải để anh nói trước chứ. Em là Lâm Hoàng Hải Nam, đang học lớp năm, mà em thấy chị hơi quen ạ."

"Là sao? Chị không hiểu."

Tôi nhận cái ôm của Hải Ninh, một phần cũng vì không muốn phải đứng nhìn hai cái tay đang mong chờ cái ôm kia, một phần cũng muốn do thấy cô em gái nhỏ này khá đáng yêu, trông hệt như một con mèo tinh nghịch.

"Vậy em đoán nha, chị là Hạ An ạ?"

Thắc mắc tại sao thằng nhóc trắng trẻo xinh trai này lại biết được, hay là do anh hai nó nhắc nhiều tới mình nhỉ?

"Sao em biết?"

"Tại vì em nghe mẹ em nói, còn đưa hình chị cho bố em xem nữa."

"Hình đó như thế nào?" Tôi không biết mình có bị gắn cái mặt vào trong cái group ba xàm nào không, nhưng nếu nói đến đây, tôi có vẻ hơi lo sợ rồi đó.

"Trong ví anh hai có đó chị." Thằng nhóc Hải Nam này kéo người tôi xuống, thì thầm vào tai trước khi bị anh hai Hải Minh lôi ra chỗ khác.