"Hay là mày sang nhà tao đi."
"Mày có ý gì?"
"Là bố mẹ tao không có ở nhà."
"Thì?"
"Mục đích mày dẫn tao đi chơi cũng là đi học đúng không? Sao không về nhà tao để thay một bộ đồ khác đi, tiện thể mày tắm một lát, tầm 3 chiều rưỡi là em trai với em gái tao tan học rồi, lúc đó mày đi không?" Minh lật tay trái ra xem đồng hồ, giờ kim cũng đã chỉ 12 giờ hơn. Hóa ra khi nãy nhìn vào túi xách tôi, cậu ấy đã thoáng nhìn qua mấy cuốn vở mà tôi hay làm bài bên trong.
"Được không đó, nhưng mà tao đâu có đồ thay đâu?"
"Đến đó rồi biết."
Ra ngoài cái chỗ thủy cung kinh hoàng này, tôi tự nhủ rằng mình sẽ chẳng bao giờ nên quay lại địa ngục này. Minh bỗng gọi một cuộc gọi, có lẽ là thuê xe hoặc xe nhà cậu ấy.
"Mày mệt không? Tao mua Pocari cho mày nhé, khoảng 10 phút nữa là xe tới rồi."
"Không mệt, nhưng mà mày bao thì ngu gì không uống."
Trong lúc Minh mua nước ở máy bán hàng tự động sát bên băng ghế dài, tôi lấy một chiếc điện thoại đã vỡ màn hình ra để nhắn tin với bố.
[Hạ An: Bố ơi, điện thoại con bị vỡ rồi. Đầu đuôi câu chuyện con kể sau.]
[Bố !!: 11 đến 15, chọn đi.]
[Hạ An: Iphone 11 pro max bố nhé, con thấy cái đó xài ngon hơn