Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 65: Chương 65




Nàng cho rằng nàng đã từng quên tất cả, nhưng một khi hồi tưởng lại, dường như câu chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, những cảm giác vui mừng và những tâm tình khổ sở đó, phảng phất như đều ngóc đầu trở lại.

Du Thiên Linh cũng không cảm thấy mình là kiểu người hay nhớ nhung tình cảm cũ, cũng không cảm thấy mình sẽ không đủ tiêu sái, không đủ lạnh nhạt, nhưng hiện nay xem ra, nàng lại giống như không thực sự hiểu hết chính mình.


Nàng bỗng nhiên cảm thấy mê mang, không biết nên nói cái gì, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, đối với mọi thứ nàng đều cảm thấy hỗn độn.

Năm ngón tay Dung Tranh duỗi ra, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau. Du Thiên Linh cúi đầu nhìn về phía hai bàn tay đang giao nhau, những vết chai trong lòng bàn tay hắn trở nên rõ ràng một cách dị thường, nàng đã từng sờ qua những vết chai đó, biết chúng có bộ dáng như thế nào, nàng thích Dung Tranh dùng những vết chai đó cào ngứa nàng, nàng thích Dung Tranh dùng những vết chai đó xoa chân cho nàng, khi hồi tưởng lại, cảm giác kia dường như đang hiện rõ ràng trước mắt.




Hồi ức từ bốn phương tám hướng vọt tới, từng màn từng màn xẹt qua trước mắt, Du Thiên Linh lại nhìn về phía Dung Tranh ở đối diện, khóe miệng giật giật, trong mắt có cả mâu thuẫn, cả phức tạp.

Nàng mở miệng có chút gian nan: “Nhưng mà…… Bạch Dung, chung quy chúng ta đã bỏ lỡ.”

Dung Tranh nói: “Nàng là Du Thiên Linh, rốt cuộc có phải đã bỏ lỡ hay không, chẳng lẽ không phải nằm ở suy nghĩ của nàng hay sao?”


Đúng vậy, nàng là Du Thiên Linh, thế gian này không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản nàng tùy ý làm bậy, nàng có thể lựa chọn hòa li cùng Thời Hoài Kim, chỉ cần nàng muốn, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Nhưng nàng muốn sao?

Nửa ngày sau, Du Thiên Linh mới nói: “Kỳ thật ta tới gặp ngươi là muốn nói với ngươi, ta và Phò mã đã là phu thê danh chính ngôn thuận, thành thân với huynh ấy không phải là chuyện tạm thời, cũng không có nguyên do khác, chúng ta là phu thê thật sự.”


Dung Tranh khẩn trương nắm chặt tay nàng, trong mắt dường như tràn đầy cảm xúc, hắn nói: “Ta có thể không để ý những thứ đó.”

Du Thiên Linh lắc đầu, giãy giụa vài cái nhưng không thể rút tay về, nàng nói: “Nhưng ta để ý. Nói thật, hiện tại ta có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì ta không thể tìm thấy ngươi sớm hơn, nhưng sự tình đã tới bước này rồi, giữa ta và ngươi là chuyện không có khả năng, ta thực sự xin lỗi ngươi, nhưng ta không thể làm chuyện có lỗi với Hoài Kim, hy vọng ngươi có thể hiểu cho sự khó xử của ta……”


Dung Tranh nghe vậy gắt gao nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của nàng, Du Thiên Linh cũng không lảng tránh, đối diện với đôi mắt hắn, trong mắt là sự quyết tâm cực kỳ kiên định.

Một lát sau, Dung Tranh buông lỏng tay nàng ra, cúi đầu uống một ngụm trà, rũ mắt nói: “Kỳ thật ta đều hiểu, chỉ là tồn tại một chút tiếc nuối, mới khăng khăng muốn nàng trả lời một cách rõ ràng, hiện nay quyết tâm của nàng ta đã hiểu.”


Du Thiên Linh nghe vậy thì ngốc lăng, trong lúc nhất thời nàng không hiểu được ý tứ của hắn.


Dung Tranh tiếp tục nói: “Biết được trong lòng nàng từng có ta, ta đã thỏa mãn rồi, xem như ta từng có một đoạn tình cảm thật lòng , không giả dối.”

Mới vừa rồi còn thể hiện bộ dáng dây dưa không thôi, sau đó đột nhiên buông tay, Du Thiên Linh có chút không thích ứng được, nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi có thể suy nghĩ như vậy thì tốt rồi……”


Dung Tranh buông chén trà trong tay nhìn về phía nàng: “Chung quy chúng ta đã từng quen biết tìm hiểu lẫn nhau, về sau cũng không thể cả đời không qua lại với nhau đi? Ta nghĩ, nàng cũng không phải loại người câu nệ chuyện thế tục , chỉ vì ta là người yêu cũ của nàng , mà nàng sẽ không bao giờ gặp lại.”

Du Thiên Linh thấy được sự bình tĩnh trong mắt hắn, đây là thật sự nghĩ thông suốt?

Nàng xua tay nói: “Khó có thể nha? Chúng ta cùng làm quan trong triều, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao có thể cả đời không qua lại với nhau. Còn nữa , không trở thành phu thê, cũng có thể làm bằng hữu, ngươi và ta đều là người lanh lẹ , không cần câu nệ nhiều như vậy.” Kỳ thật đối với loại quan hệ này, tiếp tục làm bằng hữu, Du Thiên Linh có chút không được tự nhiên, nhưng rốt cuộc hai người cùng làm quan trong triều, tài trí của Dung Tranh cũng rõ như ban ngày, chỉ vì lỗi lầm của nàng mà mất đi một hiền thần , đó mới là chuyện khiến nàng ăn năn.


Dung Tranh gật đầu: “Có những lời này của nàng ta an tâm rồi, chỉ là…… Không biết Phò mã có nguyện ý kết giao với ta không?”

Du Thiên Linh nhớ tới bộ dáng ghen tuông của Thời Hoài Kim, có chút không chắc chắn, nhưng lúc này nàng vẫn nói: “Huynh ấy thực sự là người khoan dung rộng lượng , không phải loại người bụng dạ hẹp hòi , thật ra huynh ấy rất thưởng thức tài hoa của ngươi, muốn làm bằng hữu với ngươi, huynh ấy đã không ít lần khen ngươi ở trước mặt ta, nếu ngươi thật lòng muốn kết giao, huynh ấy đương nhiên cũng rất nhiệt tình.”


Dung Tranh gật đầu: “Như thế ta liền yên tâm.” Dứt lời hắn có chút lời muốn nói lại thôi, “Chỉ là ta còn một yêu cầu quá đáng, không biết nàng có nguyện ý hay không……”

Du Thiên Linh lại rất hào phóng: “Không ngại nói cho ta nghe một chút.”

Dung Tranh buông mặt mày xuống, có chút ảm đạm nói: “Ta cũng đã nói với nàng, trước lúc mẫu thân ta tắt thở , bà luôn cho rằng con dâu của bà tên Du Thất. Hiện giờ, nàng và ta đã xác định là không có duyên phận, ta muốn nàng cùng ta đi đến trước mộ mẫu thân, thông báo cho bà chuyện tình cảm của chúng ta, tốt xấu gì cũng thắp cho bà một nén hương coi như không uổng công trước khi đi bà luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp nàng một lần.”


Trước khi mẫu thân tạ thế muốn nhìn thấy nhi tử thành gia lập nghiệp, lại bất ngờ qua đời, cũng không thể liếc mắt nhìn nàng dâu trong lời nhi tử một lần, trong đó không thiếu các nhân tố liên quan đến nàng, thật ra đến thắp một nén hương cũng là chuyện nên làm.

Du Thiên Linh gật đầu: “Đương nhiên có thể, chỉ là mấy ngày gần đây chính sự bận rộn, khả năng phải qua một khoảng thời gian mới có thể đi được.”

Dung Tranh nói: “Không vội, chờ nàng có thời gian lại nói, mẫu thân ta được mai táng ở Quách gia thôn, muốn đến đó mất tầm 3 ngày, nàng xem mà sắp xếp thời gian hợp lí.”


Quách gia thôn? Rốt cuộc Du Thiên Linh chưa từng quay trở lại Quách gia thôn, nhưng mỗi một gốc cây ngọn cỏ nơi đó đều khắc ghi trong đầu nàng, hiện nay nàng trở về, cũng coi như là thanh tẩy cuộc sống cũ của nàng , từ nay nàng sẽ không còn hận thù gì với Quách gia thôn nữa.

“Được.”

Dung Tranh lại đẩy cây cung về phía nàng: “Cây cung này nàng vẫn nên nhận lấy đi, lúc đầu ta dự tính sẽ cùng nàng nối lại tình xưa, nhưng hôm nay lại biến thành kỷ niệm cho bằng hữu.”


Du Thiên Linh nhìn cây cung kia trong lòng thực sự mâu thuẫn. Cây cung này nàng rất muốn nhận, nhưng lấy về lại sợ Thời Hoài Kim có hiểu lầm, cũng không biết có nên lấy hay không.

Dường như Dung Tranh nhìn ra tâm tư của nàng, hắn hỏi nàng: “Chẳng lẽ nàng còn có điều gì băn khoăn , sợ Phò mã hiểu lầm sao? Không phải nàng nói Phò mã khoan dung rộng lượng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi sao?”


Chung quy Du Thiên Linh vẫn muốn, nàng đưa tay ra nhận nói: “Huynh ấy đương nhiên rất rộng lượng, chỉ là ta không thể nhận nó một cách không duyên cớ được, ngày nào đó ngươi có việc gì muốn giúp đỡ, cứ việc tìm đến ta, ta chắc chắn sẽ tương trợ.”

Hiện nay Dung Tranh có vẻ thực rộng rãi, nói: “Nếu đã là bằng hữu, tương lai chắc chắn ta sẽ làm phiền nàng.”


Nghe hắn nói như vậy, Du Thiên Linh thoáng tâm an một chút. Kỳ thật nàng là người rất trọng tình ý, biết được nhiều năm như vậy Dung Tranh đều nhớ đến nàng, trong lòng lại càng cảm thấy áy náy với Dung Tranh, nếu có thể giúp đỡ hắn một chút, đối với chính mình cũng coi như là một sự an ủi.

Nói xong chuyện cũ, Du Thiên Linh cũng không thể ngay lập tức xoay mặt rời đi, nàng quan tâm hắn nói: “Không nghĩ tới ngươi là nhi tử của Dung thị lang, chỉ là vì sao bây giờ mới nhận tổ quy tông, trong đó có hiểu lầm gì sao?”


Dung Tranh nghe vậy thần sắc có chút lạnh xuống , hắn nói: “Mẫu thân ta vốn là người trong giang hồ, ngoài ý muốn quen biết với ông ấy, hai người không bà mối không sính lễ tự ý tằng tịu với nhau có mang ta, sau khi ông ấy vào kinh đi thi thì trúng cử nhân, vừa phú quý liền vứt bỏ thê tử ở quê nhà , tìm một mối hôn sự như ý cho mình trên kinh thành. Khi mẫu thân dẫn theo ta tìm được ông ấy, ông ấy đã có thê nhi khác, nói muốn nạp mẫu thân ta làm thiếp, mẫu thân cũng là người kiêu ngạo từ trong xương, lập tức dẫn ta rời đi. Chỉ là bà thương tâm muốn chết, trên đường nhiễm phong hàn, sau đó vẫn luôn không được chăm sóc tốt, bất đắc dĩ trở về nhà mẹ đẻ. Vài vị thúc phụ trong nhà có một sự phê bình kín đáo đối với hôn sự của mẫu thân ta, cũng không vui vẻ với ta, khi ta lớn tuổi hơn một chút liền ra ngoài lang bạt, cuối cùng dừng chân ở Quách gia thôn. Mẫu thân biết trong lòng ta hận ông ấy vô tình vô nghĩa, trước khi lâm chung dặn ta phải buông bỏ hận ý, tìm ông ấy nhận tổ quy tông……”


Du Thiên Linh nghe xong thì cảm thấy thật trơ trẽn: “Không thể tưởng được Dung thị lang lại là loại người vô tình vô nghĩa như thế! Chuyện táng tận lương tâm như vậy cũng có thể làm ra được!”

Dung Tranh tiếp tục nói: “Ta vốn không muốn nhận ông ấy, nhưng khi ấy ta một thân bố y, một thợ rèn sơn dã, nếu muốn tìm người thì đó là chuyện quá gian nan, ta trở lại Dung gia là vì tìm nàng.”


Một Bạch Dung ẩn thân nơi sơn dã, biến thành trưởng tử Dung Tranh của Dung thị lang, không còn là hắn của trước kia, cũng không còn nàng.

Du Thiên Linh nghe xong lại có chút không nỡ, nàng sờ sờ cánh mũi nói: “Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?”

Dung Tranh bình thản nói: “Tuy ta và ông ấy là phụ tử, nhưng cũng không có tình cảm gì, hiện giờ ta có thể nhậm chức ở Công Bộ vẫn là cơ duyên cùng Chung lão quốc công, ngoại trừ công sự thì không hề lui tới, cứ như vậy đi.”

Mới đầu nàng còn tưởng rằng hắn là con kế nghiệp cha, lại không nghĩ tới hắn được lão quốc công đề bạt: “Cho nên ngươi mới đi mừng thọ lão quốc công?” Sau đó trùng hợp gặp lại nàng.

Dung Tranh gật đầu: “Đúng vậy.”


Du Thiên Linh gật đầu nói: “Lão quốc công quả nhiên có mắt nhìn người, hiện tại ngươi làm việc tại Công Bộ cũng coi như một thân tài hoa không bị hoang phế, đương nhiên tương lai cũng sẽ tiền đồ như gấm, khá tốt.”

Dung Tranh nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, khá tốt.”

Du Thiên Linh lại hàn huyên vài câu cùng hắn, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy nói: “Ta cũng nên đi trở về rồi, Công Bộ việc nhiều, thật vất vả ngươi mới được nghỉ hưu mộc, cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Dung Tranh đứng dậy theo nàng hỏi: “Lần sau ta có thể đến phủ của nàng được không? Nàng yên tâm, ta cũng không có ý khác, ta chỉ muốn kết giao với Phò mã.”

Kỳ thật Du Thiên Linh vẫn không muốn hắn đến, nhưng nếu không cho hắn đi không phải nàng có vẻ chột dạ sao?


Nàng gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, kỳ thật huynh ấy cũng đã biết ngươi là người yêu cũ của ta, nhưng huynh ấy vẫn hoan nghênh ngươi đến phủ làm khách.”

Người nọ đã biết?

Như thế khiến Dung Tranh có chút ngoài ý muốn, hắn nói: “Vậy là tốt rồi.”


Hai người tách ra ở trước cửa tửu lầu, Du Thiên Linh giao cây cung cho Trần Nhượng: “Ngươi mang cây cung này đến doanh trại đi.”

Trần Nhượng tiếp nhận , lại hỏi nàng : “Đại tướng quân còn đi doanh trại không?”

Du Thiên Linh nghe vậy nhướng mày: “Lão Lục thật sự có việc?”

Trần Nhượng lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là quân doanh ở ngoài thành, nếu bây giờ Đại tướng quân hồi phủ, không khỏi có chút hơi nhanh .”

Du Thiên Linh suy nghĩ, điều này cũng đúng. Tuy rằng giữa nàng và Dung Tranh không phát sinh chuyện gì không thể nói, nhưng rốt cuộc vẫn là nàng lừa Thời Hoài Kim để ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn lên án, vẫn nên diễn trọn vở kịch đi.

“Tìm một quán trà gần dây ngồi xuống đi, muộn chút rồi trở về.”

Trần Nhượng tuân lệnh đi tìm, nhanh chóng trở lại bẩm báo: “Phía trước hai con phố có một quán trà khá thanh tịnh.”

Du Thiên Linh gật đầu: “Được, đến đó đi.”


Đoàn người bước vào quán trà, ai ngờ mới vừa đi vào, liền thấy một người quen cũ, Du Thiên Linh định nhân lúc hắn chưa phát hiện ra nhanh chóng bỏ chạy, nhưng vẫn bị hắn gọi lại: “Ai! Thất gia! Sao người lại tới nơi này?”

Du Thiên Linh nhận mệnh quay đầu lại, Hướng Trạch với ý cười đầy mặt đi về phía nàng, còn thân thiện nói: “Ta và thất gia đã được định sẵn là có duyên phận, đi đến chỗ nào cũng có thể gặp nhau.”

Du Thiên Linh xoay người trừng mắt nhìn Trần Nhượng một cái: Nhìn địa phương rách nát mà ngươi chọn xem! Một người lớn như vậy cũng không nhìn thấy sao?!