Du Thiên Linh không biết có phải Dung Tranh cố tình trốn tránh nàng hay không, mấy ngày trước nàng tìm hắn, hắn đều tránh mặt không gặp, phái người đi truyền lời cũng không có hồi đáp, chỉ muốn hôm nay đến phủ Phò mã nói chuyện. Càng như thế nàng càng cảm thấy kỳ quặc, Du Thiên Linh không thể không phái Trần Khiêm nửa đường chặn hắn lại, không thể để hắn thật sự đến phủ Phò mã được.
Trên đường Du Thiên Linh hỏi Trần Nhượng: “Người ở đâu?”
Trần Nhượng trả lời: “Ở cầu Khóa An, Trần Khiêm đã dẫn người thủ ở đó, nếu mấy tên du thủ du thực kia không giữ được chân , hắn sẽ hiện thân.”
Du Thiên Linh gật đầu, cầu Khóa An không xa lắm, võ công của Dung Tranh cũng không phải thập phần cao cường, Trần Khiêm có thể giữ chân hắn.
Thời điểm đến cầu Khóa An , Du Thiên Linh cho rằng Dung Tranh đã sớm nóng nảy, lại không nghĩ tới hắn mang một vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên thềm đá, tùy ý để mấy tên côn đồ kia ồn ào đến lợi hại.
Trần Khiêm từ xa đã nhìn thấy nàng tới đây, nhanh chóng đi lên, bẩm: “Lúc mới bắt đầu Dung đại nhân có lý luận với bọn họ vài câu, sau đó muốn chạy cũng không được, liền mặc kệ, vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, không cố gắng đi qua nữa.”
Du Thiên Linh nhìn về phía Dung Tranh bên thềm đá , ánh mắt hắn không có tiêu cự nhìn dòng nước dưới cầu , ánh nắng mặt trời khiến sườn mặt hắn được bao phủ một tầng ánh sáng, trong một vài giây phút hoảng hốt nàng có một loại ảo giác như bọn họ đã quay về thời điểm mới gặp mặt.
Nàng lắc đầu, đi qua, phất tay ý bảo Trần Khiêm đuổi mấy tên lưu manh kia đi, nàng đứng trước mặt Dung Tranh nói: “Tìm ngươi nửa ngày, nhưng ngươi lại ngồi đây một cách nhàn nhã như vậy.”
Dung Tranh nghe tiếng quay mặt lại, ngẩng đầu lên đối diện với con ngươi của nàng, một đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt, một câu cũng không nói.
Du Thiên Linh bị hắn nhìn tới mức không được tự nhiên, sờ sờ chiếc lắc tay răng nanh trên cổ tay, hỏi hắn: “Nhìn ta làm cái gì? Hỏi ngươi đấy!”
Dung Tranh nhìn chiếc răng nanh trên cổ tay nàng, lông mi khẽ run, hắn đứng lên, khiến Du Thiên Linh bị bao phủ dưới bóng dáng cao lớn của hắn, hắn không đáp mà hỏi lại: “Vì sao?”
Du Thiên Linh không rõ nguyên do: “Cái gì ?”
Dung Tranh đi một bước xuống cầu thang, chỉ cách nàng một khoảng cách vừa đủ một người: “Vì sao không cho ta đến nhà của nàng.”
Nói trắng ra là hắn đã biết những người này do nàng gọi tới chặn đường hắn.
Nửa ngày sau, Du Thiên Linh mới than nhẹ một tiếng: “Thật ra ta cũng muốn hỏi ngươi, lúc trước ta hẹn gặp ngươi, vì sao ngươi không gặp?”
Dung Tranh nói một cách đương nhiên: “Ta rất bận.”
Du Thiên Linh nghe xong lại muốn cười, nói vậy có nghĩa là nàng nhàn rỗi?
Nàng hỏi: “Vậy vì sao ngươi nhất định phải đến nhà của ta? Có vấn đề gì không thể nói ở bên ngoài sao.”
Dung Tranh cũng hỏi nàng: “Vì sao ta không thể đến nhà của nàng? Ta đến xem ngôi nhà mà nàng đang sống, có cái gì không thể sao?”
Cứ tiếp tục hỏi như vậy, đề tài này sẽ không thể kết thúc được. Du Thiên Linh vẫy tay : “Nơi này không phải địa phương để nói chuyện, đổi sang chỗ khác lại nói.”
Lần này Dung Tranh không nói gì, đi theo nàng vào một gian tửu lầu cách đó không xa, hai người tiến vào sương phòng, rốt cuộc bốn phía cũng trở nên an tĩnh.
Du Thiên Linh rót cho hắn một chén trà: “Phủ Phò mã là phủ của ta và Phò mã, thân phận của ngươi là người yêu cũ, ngênh ngang vào nhà cũng không thích hợp đi?”
Dung Tranh không khách khí tiếp nhận chén trà , uống một ngụm, càng không khách khí nói: “Là hắn mời ta trước.”
Du Thiên Linh chậc một tiếng: “Huynh ấy quá khách khí, hơn nữa lúc ấy huynh ấy cũng không biết thân phận của ngươi. Cho dù huynh ấy không biết, nhưng trong lòng ngươi còn không tự mình suy nghĩ sao? Hắn mời ngươi, ngươi liền đi sao, ngươi có ý tứ gì ?”
Dung Tranh nói: “Ta không có ý tứ gì, ta chỉ muốn đến xem nơi mà nàng sinh sống.” Hắn buông ly trà trong tay xuống, nhìn nàng nói, “Nàng từng nói nàng muốn sống ở một ngôi nhà lớn, bên trong phải có giáo trường luyện võ, còn muốn xây dựng một tiểu lâu hai tầng, bên trong chỉ treo binh khí ta làm cho nàng, nàng muốn lấp đầy ngôi nhà bằng binh khí của nàng, còn muốn ta trồng một mảnh ruộng bắp, mỗi ngày đều nấu bắp cho nàng ăn, nàng muốn ta nuôi gà nuôi vịt nuôi bò, khi chúng béo, mỗi ngày đều hầm thịt cho nàng ăn. Ta muốn nhìn một chút xem hiện tại nàng đã đạt được mong muốn chưa?”
Du Thiên Linh nghe vậy có chút ngơ ngẩn.
Kỳ thật cả đời này nàng có rất nhiều kế hoạch lớn, chí lớn vào Nam ra Bắc cũng không an phận thủ thường. Nhưng những ngày ở bên cạnh Dung Tranh, nàng chậm rãi muốn một cuộc sống an ổn, thậm chí hướng tới cuộc sống đơn sơ bình dị không có gì hiếm lạ.
Dung Tranh là người có lực lượng thần kỳ , hắn giống như một bến cảng hay một ngôi nhà. Ở bên người hắn lâu rồi sẽ trở nên bình tĩnh, trở nên an ổn, trở nên lưu luyến cảm giác gia đình, trở nên không tranh giành với thế tục. Những lời này là nàng nhất thời hứng khởi nói với hắn , thời điểm nàng nói thực sự nàng hướng tới những điều ấy, cảm thấy đó là nơi trở về, là bộ dáng của một gia đình. Nhưng sau khi hắn rời đi, đó không bao giờ là điều nàng hướng tới nữa, đối với nàng đã không còn bất cứ thứ gì có thể hấp dẫn, đương nhiên mong muốn lúc trước cũng bị nàng vứt ra sau đầu.
Sau Dung Tranh , nàng không nghĩ tới ngôi nhà của mình phải có dạng gì, nhà đối với nàng mà nói chỉ là nơi nghỉ chân trong một thời gian dài, mà không cần nàng lo lắng xử lý. Phủ Phò mã có người khác xử lý, mỗi ngày nàng trở về cũng chỉ ăn cơm và ở bên cạnh Thời Hoài Kim, nàng cũng không để ý phủ Phò mã lớn hay nhỏ, có cần phải thiết kế thêm thứ gì nữa hay không.
Đạt được mong muốn sao? Nàng đã không còn nguyện vọng.
Dung Tranh không chờ được câu trả lời của nàng, hắn gỡ đồ vật hắn vẫn luôn cõng trên lưng xuống, đồ vật kia bị miếng vải đen bao lấy, nhìn không ra cái gì. Hắn mở miếng vải đen ra, bên trong lộ ra một cây cung được chế tác tinh xảo: “Ta nghe Vương tư kho nói nàng muốn làm một cây cung, đây là ấn theo yêu cầu lúc trước của nàng làm ra, ta cũng không biết lực đạo hiện tại của nàng thế nào, tự nàng điều chỉnh thử đi.”
Du Thiên Linh nhìn về phía cây cung kia, chỗ tay cầm được điêu khắc thành bộ dáng hổ gầm, chỗ lưng cung được điêu khắc hoa văn tuyệt đẹp, vừa nhìn liền biết tay nghề không ai bì nổi, giống hệt bộ dáng của nàng từ trước đến nay.
Nàng lấy cung lại đây, xem tỉ mỉ từng chỗ một, thủ nghệ của hắn dường như càng tinh tế hơn so với lúc trước, mỗi một chỗ đều mài giũa thập phần tinh xảo, mặc dù bộ dáng cây cung này giương nanh múa vuốt, nhưng khi kéo ra sự dẻo dai một chút cũng không kém, nàng dùng rất hợp tay. Hắn vẫn luôn không thích nói chuyện, nhưng tất cả mọi thứ về nàng dường như hắn luôn ghi tạc trong lòng.
Thần sắc Du Thiên Linh có chút phức tạp, nửa ngày sau nàng mới nói: “Cây cung này ta vốn đặt làm cho Phò mã .”
Dung Tranh nghe vậy ấn đường nhíu lại một chút, thập phần quả quyết nói: “Ta không làm.”
Nàng lại dám bắt hắn làm.
Cuối cùng Du Thiên Linh vẫn lưu luyến đặt cung lên bàn: “Cái này ta không thể cầm, chúng ta đã không còn quan hệ lúc trước, ta cũng không phải người có duyên của ngươi, đương nhiên không thể bắt ngươi làm mọi thứ vì ta.”
Dung Tranh nhìn về phía cây cung trên bàn , hắn không thu hồi, chỉ hỏi nàng: “Nàng từng trở lại Quách gia thôn sao?”
Du Thiên Linh là người có tính tình quật cường, nên nàng không hề quay trở lại nơi thương tâm đó.
Nàng lắc đầu đang định nói không có, Dung Tranh lại nói trước: “Ta dùng bổng lộc tích cóp mấy năm nay, mua vài mẫu đất, xây được một ngôi nhà, năm ngoái mới xây dựng thêm tầng hai, lâu lâu ta sẽ trở về một lần, mua thêm đồ vật trang trí trong nhà, ta vẫn luôn cảm thấy ta có thể tìm nàng trở về.”
Du Thiên Linh cúi đầu, ngón tay cọ cọ vào chiếc ly, không biết nên nói cái gì.
Dung Tranh đứng dậy, cánh tay với qua, cầm tay nàng, hỏi nàng : “Nàng thật sự đã quên ta rồi sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian hồi tưởng, phảng phất như đang trở về quá khứ. Du Thiên Linh nhìn vào đôi mắt hắn, tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt hắn dường như vẫn chưa từng biến mất, hắn vẫn giống như trước kia, khiến nàng yêu thích, khiến nàng nhớ mãi không quên bộ dáng của hắn.