Mọi người đặt chân đến nơi thì cũng là buổi chiều rồi, nơi Âu Dương Tư Thần đưa cô đến là một hòn đảo, trông vẫn còn hoang sơ và sạch sẽ. Trên đảo có một biệt thự rộng lớn, màu chủ đạo là một màu trắng tinh, thiết kế nhã nhặn thanh lịch, dù vậy vẫn rất sang trọng.
" Thiếu gia, mừng cậu về." Lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh trước mặt Âu Dương Tư Thần nói.
Âu Dương Tư Thần nhìn ông cười nhẹ.
" Mau vào nhà đi, bên ngoài trời sắp tối rồi, vào ăn cơm thôi nào." Người đàn ông vội kêu mọi người vào trong.
Âu Dương Tư Thần dẫn mọi người vào, dù anh không ở đây, nhưng trên đảo vẫn có người chăm sóc, lau dọn mỗi ngày, đó là đôi vợ chồng ông Lương. Ngày trước, Ông Lương chính là người làm vườn cho nhà Âu Dương, ngày Âu Dương gia tộc bị tàn sát, là ngày ông xin phép về quê, nhờ vậy mà ông giữ được mạng của mình. Sau đó, vô tình ông gặp lại Hạ quản gia, biết được Âu Dương Tư Thần còn sống, ông đã mang vợ mình đến xin được theo anh.
Lúc còn sống, ba mẹ anh đối xử rất tốt với người làm trong nhà, nên ai cũng yêu quý họ, và ông Lương cũng vậy. Vợ ông tên Lê Bích, bà là người khá hiền lành, hai người lại hiếm muộn con cái, nên sau khi nghe ông Lương muốn đến hòn đào này, bà đã đồng ý ngay.
Vào đến nhà, bà Lê Bích đã chuẩn bị cơm chiều xong, toàn là món Âu Dương Tư Thần thích, đồ ăn bà làm thật sự rất thơm, làm năm người đói meo cả lên.
" Thiếu gia, cậu đến rồi sao? Mau, mau vào ăn cơm, tôi đã nấu xong hết rồi." Bà Lê Bích vừa đặt đồ ăn lên bàn, nhìn thấy Âu Dương Tư Thần cùng mọi người bước vào, bà hồ hởi nói.
" Đồ ăn của dì thật là thơm, đi từ ngoài vào đã ngửi thấy mùi hương rồi." Âu Dương Tư Thần lên tiếng nịnh nọt.
" Đúng rồi, đồ ăn của dì Lương là ngon nhất." Vệ Tư Hàn, tên lẻo mép này cũng nịnh bợ không kém.
" Dì Lương, dì khỏe chứ?" Chỉ có Lục Thần Vũ là không quan tâm đến thức ăn, mà hỏi han bà Lê Bích.
Lạc Ninh Hinh cùng Vũ Đình ngơ ngác, nhìn một vòng quanh nhà, bên trong bày trí không xa hoa, nhưng lại tao nhã, được bà Lê Bích lau chùi kỹ càng, mọi thứ sạch sẽ sáng bóng.
Lúc này bà Lê Bích nhìn đến hai cô, bà vui vẻ đi đến, nắm tay Lạc Ninh Hinh.
" Cô gái xinh đẹp này chắc là bạn gái của thiếu gia rồi đi, thiếu gia vẫn thường nhắc đến cô, khi cậu ấy gọi cho tôi." Bà Lê Bích giọng nhẹ nhàng hỏi.
Lạc Ninh Hinh được khen, mặt cô ngại ngùng pha chút hồng trên đôi má kiều nộn, bà Lê Bích thích thú vì lâu rồi, biệt thự không nhộn nhịp như hôm nay.
Rửa tay xong, mọi người cùng ngồi vào bàn dùng cơm, nhìn họ giống như một gia đình được đoàn tụ với nhau vậy. Phụ trách tấu hài chính là Vệ Tư Hàn đi, hắn pha trò ngốc nghếch, khiến mọi người cười rầm rộ.
Sau khi giúp dì Lương rửa chén bát, mọi người tản ra, người đi dạo, người đi tắm, người lại nằm ỳ trên sô pha xem ti vi.
Âu Dương Tư Thần đưa Lạc Ninh Hinh lên lầu, vì hôm qua cô bị kinh hãi, lại ngồi trên chuyên cơ khá lâu, nên anh muốn cho cô nghĩ ngơi sớm.
Ngâm mình trong bồn nước nóng ấm áp, Lạc Ninh Hinh cơ thể thoải mái hơn nhiều, Âu Dương Tư Thần cũng đi vào.
" Có muốn anh giúp em gội đầu không?" Anh dịu dàng trầm ấm hỏi cô.
" Được Âu Dương thiếu gia phục vụ, là niềm vinh hạnh của em nha." Ánh mắt trẻ con của cô nhìn anh nói.
Đúng vậy! Em là có số hưởng."
Âu Dương Tư Thần chỉ gõ nhẹ vào trán cô một cái, sau đó động tác ôn nhu, nhẹ nhàng cho dầu gội lên tóc của cô. Anh xoa nhẹ, lại cẩn thận từng chút một, sợ anh mạnh tay sẽ làm cô đau.
" Sáng mai anh muốn đưa em tới một nơi, em có muốn đi không?" Anh lại lên tiếng.
" Chúng ta sẽ đi đâu?" Lạc Ninh Hinh tò mò hỏi lại anh.
" Bí mật, ngày mai đến nơi em sẽ biết." Âu Dương Tư Thần kín miệng không trả lời cô.
Ngoài bãi biển, Vũ Đình đang một mình đi dạo, thân hình mảnh khảnh, mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ bay bay theo gió, nhìn cô có chút gì đó cô đơn trầm mặc.
Ban đêm gió biển thổi mạnh, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn đến gối, Vũ Đình khẽ rùng mình, tay cô ôm lấy bả vai mình để tìm chút ấm áp.
Vũ gia tập đoàn đang có gì xảy ra, mấy ngày hôm nay, ba của cô Vũ Minh Triết thường xuyên vắng nhà. Mẹ cô vì lo lắng, mà tâm trạng cũng không tốt. Còn có Tiêu Nam, ngày trước vì cô đánh Thẩm Kiều, không biết cô ta đã nói gì với hắn, mà giờ hắn xem cô như kẻ thù. Cô muốn tìm Lạc Ninh Hinh tâm sự, nhưng lại sợ Lạc Ninh Hinh sẽ vì mình mà lo lắng.
Vũ Đình mỏi mệt, cô ngồi bệt xuống bãi cát, ngắm nhìn biển vào ban đêm, từng đợt sóng cuồn cuộn đánh vào bờ. Phía xa là một màu đen tối tăm sâu thẳm, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
" Ban đêm gió thổi rất lạnh, ăn mặc ít như thế không sợ bị bệnh sao?"Âm thanh lạnh lẽo từ phía sau lưng cô phát ra.
Vũ Đình ngoái đầu lại nhìn, là Lục Thần Vũ, hắn dùng áo của mình, khoác lên cho cô.