Hàn thị tập đoàn sáng nay cổ phiếu rớt đến lợi hại, không cách nào cứu vãn được, nhiều lô hàng của công ty bị trả về không lý do. Và đến trưa, tập đoàn đã bị thu mua hoàn toàn. Vụ việc lần trước đã nhấn chìm Hàn thị một nửa, chỉ vừa mới vực dậy thôi, và hôm nay là đỉnh điểm. Người đến tiếp nhận tập đoàn, đã gửi cho ông ta một tối hậu thư.
" Nhắn lại với Hàn Mặc Phong, mọi chuyện xảy ra với Hàn thị tập đoàn hôm nay, đều do hắn gây ra. Trách hắn ngu ngốc, động ai không động, lại nhắm ngay người khó chọc mà dây vào. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Hàn Mặc Phong nếu không rời khỏi đây, thì ông sẽ mất đi đứa con trai này! Mong là ông có quyết định khôn ngoan!"
Hàn Mặc Uy nhớ lại, ông cũng cảm thấy đáng sợ đến run rẩy. Người đàn ông đưa thư cho ông, hắn mang vẻ ngoài nguy hiểm, sát khí đầy trong đôi mắt hắn, đứng gần chỉ thấy lãnh đến tận xương cốt. Không ai khác, người đó chính là Khương Bạc, đừng nhìn hắn ngu ngơ khù khờ với Lạc Ninh Hinh mà đánh giá, bởi hắn chính là cỗ máy giết chóc của Âu Dương Tư Thần.
Trong giới hắc đạo ở Paris, ai nghe đến tên hắn mà không sợ hãi đâu, cách giết người tàn bạo, tra tấn trêu đùa con mồi tàn nhẫn, chỉ có thể là hắn Khương Bạc.
Ở chung cư, Lạc Ninh Hinh đã dậy từ sớm, nhưng vẫn nằm thẩn thờ trên giường không muốn xuống. Cô vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua, nếu không phải Âu Dương Tư Thần đến kịp, Lạc Ninh Hinh cũng không dám nghĩ đến kết cục của mình.
Âu Dương Tư Thần đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, anh vào phòng ngồi xổm bên giường, mặt đối mặt với cô.
" Bảo bối của anh đã dậy rồi sao? Mau xuống ăn sáng thôi, anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi!" Anh giơ tay chạm vào má của cô, tươi cười nhìn cô như không có gì xảy ra.
Lạc Ninh Hinh nhìn Âu Dương Tư Thần như vậy, cô càng thấy buồn hơn. Anh vì không muốn cô buồn phiền mà tỏ ra vui vẻ bình thường như vậy sao? Làm thế nào mà người đàn ông có thể bình tĩnh, khi người phụ nữ của mình suýt chút nữa là bị làm nhục chứ. Tâm trạng của anh bây giờ, cũng không tốt hơn cô là bao.
" Ăn xong anh sẽ đưa em đến một nơi, một nơi bình yên lại thanh tịnh, sẽ tốt cho tâm trạng của em bây giờ." Âu Dương Tư Thần nhìn cô không cử động, anh lại nói.
Lạc Ninh Hinh còn đang dằn vặt tội lỗi, đã bị anh ôm lên đi vào phòng tắm. Sau bữa sáng, Âu Dương Tư Thần lái xe đưa cô đến sân bay chuyên dụng của mình. Lạc Ninh Hinh còn ngơ ngác theo đuôi anh, thì bất ngờ trước chuyên cơ những bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Là Lục Thần Vũ, Vệ Tư Hàn còn có cả Vũ Đình nữa, họ vẫy tay chào cô.
" Chị dâu, chị đến rồi sao?"
" Chúng ta mau khởi hành thôi nào!" Vệ Tư Hàn nhanh miệng nói, rồi lập tức chạy lên chuyên cơ.
" Đây là bạn trai cậu sao?" Vũ Đình kéo Lạc Ninh Hinh lại rồi hỏi nhỏ.
" Chào em, anh là Âu Dương Tư Thần! Bạn trai của Lạc Ninh Hinh." Không chờ Lạc Ninh Hinh nói, Âu Dương Tư Thần đã tự giới thiệu trước.
Vũ Đình đưa tay bắt lấy tay của Âu Dương Tư Thần giới thiệu mình, cô vẫn còn ngẩn ngơ với sắc đẹp này a, thật là soái. Này thì ném Tiêu Nam xa cả ngàn cây số đi.
" Anh sợ em buồn, nên gọi bọn họ đến đi chung!" Âu Dương Tư Thần ghé sát tai cô nói nhỏ.
Trên chuyên cơ, Vũ Đình thật muốn ngồi cùng Lạc Ninh Hinh, nhưng cô lại không muốn chia rẽ uyên ương, làm kỳ đà cản mũi. Nên dù Lạc Ninh Hinh muốn ngồi cạnh cô, thì Vũ Đình cũng khéo từ chối. Cô ngồi một mình cạnh cửa sổ, Lục Thần Vũ đột nhiên đi tới ngồi ngay bên cạnh, làm Vũ Đình khá ngại ngùng.
Suốt chuyến bay, chỉ có Âu Dương Tư Thần hay hỏi thăm, quan tâm Lạc Ninh Hinh có mệt hay không? Có thoải mái hay không? Và tiếng của Vệ Tư Hàn lảm nhảm.
Vũ Đình cảm thấy Vệ Tư Hàn rất ồn ào, cô khẽ liếc mắt nhìn Lục Thần Vũ, hắn đang ưu nhã ngồi đọc báo, thờ ơ với mọi thứ. Vũ Đình cảm thấy mình hơi kì lạ, khi nhìn Lục Thần Vũ bằng ánh mắt say mê. Cô lấy tai nghe cắm vào, rồi nhắm mắt tận hưởng âm nhạc.
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ vẫn chưa đến nơi, ai cũng bắt đầu mệt mỏi. Lạc Ninh Hinh mắt mỏi nhừ, đêm qua vì Hàn Mặc Phong, nên mãi đến gần sáng cô mới chợp mắt được một chút. Cô dụi dụi mắt mình, lại gật gà gật gù.
" Mệt rồi thì ngủ một chút đi, còn hơn hai tiếng nữa mới đến nơi, khi nào đến anh gọi em dậy" Âu Dương Tư Thần âu yếm nhìn Lạc Ninh Hinh nói, anh để cô tựa vào vai mình, rồi lấy chăn mỏng đắp cho cô. Lạc Ninh Hinh cũng mệt mỏi, cô ừ nhẹ một tiếng, rồi dựa vào anh ngủ say.
Vũ Đình cơn buồn ngủ cũng kéo đến rồi, cô nghiêng đầu dần đi vào giấc ngủ, ngủ đến quên trời quên đất. Rồi bất chợt, cô gục đầu vào vai Lục Thần Vũ, hắn bất ngờ quay sang nhìn cô.
Vũ Đình không hề hay biết, cô lại dụi đầu vào vai hắn, Lục Thần Vũ không có đẩy cô ra, hắn để cho cô ngủ yên trên vai hắn, thỉnh thoảng còn giúp cô sửa lại tư thế để thoải mái hơn.
Mọi người trên chuyên cơ, đều ngủ ngon lành.