Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 345: Mình Là Một Người Mẹ Thất Bại.




Cả nhà vừa dùng cơm xong, thì Max cũng vào đến nơi, hắn ta đến trông hai đứa bé giúp Vũ Đình.

" Mọi người ăn cơm hết rồi sao? Tiểu Nhật Nguyệt không chừa cơm cho cậu à?" Max đi vào ôm Minh Nguyệt lên hỏi.

" Mami có chừa cơm cho cậu rồi đấy! Đừng nghĩ con ham ăn như vậy chứ!" Tiểu Nguyệt chu môi đáp.

" Max, anh trông hai đứa giúp em một chút! Em ra ngoài tìm bác sĩ hỏi chuyện!" Vũ Đình lên tiếng nói.

Tháng này Minh Nhật đã phải nhập viện đến bốn lần rồi, cô rất lo cho con trai, đặc biệt là căn bệnh quái ác của cậu bé. Vũ Đình đến phòng trưởng khoa, cô mở của đi vào.

" Là mẹ của Minh Nhật sao? Tôi cũng đang muốn gặp cô đây, mau ngồi xuống đi!" Bác sĩ nhìn thấy cô liền lên tiếng mời ngồi.

Vũ Đình nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn vị bác sĩ trước mặt hỏi." Bác sĩ, tình hình con trai của tôi thế nào rồi? Bệnh tình có phải hay không đang trở nặng hơn trước?"

" Hừm, đúng là như vậy! Tình trạng của bệnh nhi đang dần trở nên nặng hơn rồi, đến bây giờ thì cần phải phẫu thuật ghép tim, nếu không e là chẳng sống được bao lâu nữa!"

" Cái gì? Cần phải phẫu thuật sao? Vậy thì thằng bé sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào chứ?" Vũ Đình nghe đến đây chân tay run rẩy.

Từ lúc vừa sinh ra, Minh Nhật đã mắc bệnh tim bẩm sinh, bốn năm trời cậu bé đều phải sống nhờ thuốc. Bệnh tình bây giờ lại trở nặng, Vũ Đình không thể không lo lắng. Con trai cô chỉ mới bốn tuổi, thằng bé thật tội nghiệp mà.

" Nhưng bây giờ cần phải tìm quả tim phù hợp với con trai cô, càng chậm trễ tình hình sẽ càng xấu đi! Cô cần một khoản tiền lớn, để chuẩn bị cho ca phẫu thuật này! Và con trai cô phải nhập viện để theo dõi, đứa bé tạm thời không thể về nhà!"

" Bác sĩ, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố lo được! Chỉ cầu xin ông hãy giúp tôi cứu thằng bé, bằng mọi giá phải cứu con trai tôi!" Vũ Đình đôi mắt ngấn lệ, cô nói như cầu xin.

" Chúng tôi sẽ làm hết khả năng của mình, cô cứ yên tâm đi! Dù chỉ có 1% hi vọng, chúng tôi cũng không bỏ cuộc!"

Nói chuyện với bác sĩ xong, Vũ Đình thất thểu trở về phòng bệnh, đôi mắt cô ướt đẫm. Cô cần phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, số tiền cô đang có chẳng còn bao nhiêu cả, nó còn không đủ chi trả viện phí lúc này, đừng nói đến là tiền phẫu thuật cho con.

Bước chân đến cửa, cô lại không dám đi vào trong, cô sợ hai con sẽ nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mình. Vũ Đình thất vọng về bản thân, cô gục đầu xuống khóc nức nở.

" Mình đúng là một người mẹ thất bại mà! Ngay cả việc trả tiền phẫu thuật cho con cũng lo không nổi, mình đúng là kẻ thất bại!" Cô không ngừng tự trách bản thân mình.

Vốn dĩ bốn năm trước số tiền trong thẻ của cô vẫn còn khá nhiều, nhưng làm mẹ đơn thân không phải chuyện đơn giản. Sau khi sinh con, Minh Nhật luôn đau ốm, tiền tiết kiệm đã đổ cả vào tiền thuốc men. Vì để lo cho hai đứa con, cô phải làm việc liên tục, có lúc làm đến ba, bốn công việc một ngày, đến nổi chẳng có thời gian ăn uống.

Từ một thiên kim tiểu thư được phủng trong lòng bàn tay, cô trở thành một người nghèo túng. Đến nổi trời bắt đầu trở lạnh, cô còn chẳng dám mua cho bản thân một chiếc áo ấm. Mỗi một thứ đều được cô tính toán kỹ lưỡng, Vũ Đình lúc này mới thật sự là người trưởng thành.

Lau đi nước mắt, cô vỗ vỗ gương mặt để trông tươi tỉnh hơn, rồi mới dám đi vào phòng bệnh.

Minh Nhật ánh mắt nhạy bén, thằng bé vừa nhìn đã biết là cô vừa khóc." Mami, bệnh của con nặng lắm rồi sao?" Cậu bé thấp giọng hỏi Vũ Đình.

" Không có, chỉ là con cần ở đây kiểm tra thêm! Sẽ ổn thôi, con sẽ nhanh chóng khỏi bệnh!" Cô xoa xoa gương mặt nhỏ của cậu đáp.

" Đến giờ mami phải đi làm rồi, tạm biệt hai đứa! Buổi tối mami sẽ về sớm, yêu các con!" Vũ Đình ôm hai con vào lòng nói, rồi cô lấy túi đi nhanh ra ngoài, trước khi bật khóc trước mặt bọn trẻ.

Nhìn gương mặt ngây thơ của Minh Nhật, cô càng đau lòng, tại sao thằng bé có thể hiểu chuyện như vậy chứ?

Đến chỗ làm rồi, Vũ Đình lại thất thần cả buổi, cô chẳng làm việc gì ra hồn, điều này khiến cho chủ quán không hài lòng." Này, nếu cô không làm được thì nghỉ đi! Cô như thế này còn làm ăn gì nữa?" Bà ấy trừng mắt nhìn cô lớn giọng nói.

" Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi sẽ đi làm ngay đây!" Vũ Đình vội vàng cúi đầu rối rít xin lỗi. Cô đang rất cần tiền, vậy nên không thể nào để mất công việc này được.

Rất nhanh công việc cũng kết thúc, bây giờ đã gần một giờ sáng, cô phải vội vàng đến bệnh viện. Cô muốn bên cạnh con trai nhiều hơn một chút, để thằng bé không phải cô đơn.

Để tiết kiệm tiền, cô còn chẳng dám đi xe, một mình đi bộ hơn nửa tiếng, mới đến được bệnh viện.

Minh Nguyệt và Minh Nhật lúc này đã ngủ say, hai đứa có lẽ đã rất mệt rồi. Vũ Đình để giỏ xách sang một bên, cô đi đến bên giường bệnh.

" Minh Nhật, mami xin lỗi con! Dù có phải bán đi sinh mạng này, mami cũng sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu!" Cô vuốt nhẹ gương mặt con trai nói khẽ, hai đứa trẻ chính là nguồn sống của cô, vì vậy cô không thể mất con được.

Làm cả ngay đã rất mệt, Vũ Đình ngồi được một lúc liền chìm vào giấc ngủ.