Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 344: Tiểu Nhật Nguyệt.




Khương Bạc đang đắm chìm trong tiếng sét ái tình, lại bị Du Cảnh phá bĩnh, hắn xoay người liếc xéo." Cậu biết đường mà quay lại rồi à? Sao không đi luôn đi?"

" Tôi đi lấy xe trước! Rồi bây giờ cậu có muốn về không?" Du Cảnh lười biếng hỏi hắn.

" Đương nhiên là phải về rồi! Còn cả đống công việc ở công ty kia kìa!"

Đấu khẩu một hồi, hai người lại lên xe trở về A.D. Chỉ có Khương Bạc là rơi vào lưới tình rồi, hình ảnh cô gái xinh đẹp cứ lởn vởn trong đầu hắn không thôi.

Ở trên du thuyền, một nhà ba người Âu Dương Tư Thần đang đứng ngắm cảnh, đây có lẽ là thời gian thoải mái nhất của bọn họ. Rời khỏi Nam Vương cũng chỉ là tạm thời, bọn họ rồi cũng sẽ trở lại.

" Bảo bối, gió bắt đầu nổi lên rồi, chúng ta đưa Tiểu Duệ vào trong thôi!" Anh nói.

" Ừm, đi vào thôi!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười gật đầu.

Đây là du thuyền lần trước tổ chức lễ đính hôn, lần này lại được Âu Dương Tư Thần mang đi du lịch. Nội thất trên thuyền là loại tốt nhất, đầy đủ tiện nghi, trên thuyền cũng có người phục vụ và đầu bếp chuyên nghiệp.

Lần này bọn họ sẽ đi khá lâu, bởi vì anh muốn đưa cô du lịch vòng quanh thế giới cơ mà. Du thuyền dần dần tiến ra biển lớn, xung quanh chỉ còn thấy nước xanh vỗ rì rào, từng đàn hải âu lượn bay trên trời. Chuyến du hành của hai người đã chính thức bắt đầu, đi về nơi chỉ có bình yên và hạnh phúc.

Bốn năm sau.

Lúc này trong một tiệm bánh nhỏ ở nước M, Vũ Đình đang loay hoay làm việc, cô bận luôn tay luôn chân. Mặc dù chỉ là tiệm bánh nhỏ, nhưng khách lúc nào cũng đông đúc, bởi vì bánh ở đây rất ngon.

Bận bịu cả một ngày trời, cuối cùng cô cũng có một chút thời gian nghỉ ngơi.

" Vũ Đình, cô uống chút nước đi, cả ngày nay làm việc vất vả rồi!" Đồng nghiệp đứng bên cạnh đưa cho cô một chai nước nói, cô ấy tên là Khiết Băng.

" Cảm ơn cô!" Vũ Đình nhận chai nước, cô mở ra uống một hơi cạn sạch, có lẽ rất khát rồi.

" Vũ Đình, tối nay cô lại đến quán ăn làm thêm nữa sao? Tháng này cô đã ngất xỉu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng cố sức quá!"

" Không sao, tôi ổn mà! Chỉ là hạ đường huyết chút thôi!"

" Tôi biết cô cố gắng như vậy là để lo cho hai đứa trẻ ở nhà, nhưng nếu cô không chịu nổi mà ngã xuống rồi, thì ai sẽ lo cho tụi nhỏ đây!"

Khiết Băng lo lắng cho cô nói, nhìn thấy Vũ Đình mỗi ngày đều làm việc cật lực như vậy, cô ấy còn thấy đau lòng thay.

" Cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ chú ý hơn!" Vũ Đình ậm ừ gật đầu cho qua chuyện. Nghỉ ngơi sao? Suốt ba năm nay trong từ điển của cô đã mất đi hai từ này rồi.

Buổi chiều làm xong việc ở tiệm bánh, Vũ Đình lại trở về nhà. Cô chuẩn bị thức ăn thật ngon cho vào hộp, rồi đi đến trường mẫu giáo gần đó.

Đúng giờ tan học, chuông đã reo lên inh ỏi. Từ trong trường mẫu giáo, những đứa trẻ bắt đầu ùa ra ngoài chờ ba mẹ đến. Lẫn trong đám trẻ có một bé gái nhỏ, cô bé cột tóc hai bên, gương mặt khả ái chạy ra ngoài.

Vừa thấy Vũ Đình đến, cô bé đã sà vào lòng cô, miệng cười toe toét." Mami đến rồi! Hôm nay ở trường con học rất ngoan, cô giáo lại thưởng thêm một bông hoa nữa này!"

" Minh Nguyệt của mẹ là ngoan nhất! Đi thôi nào, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm anh hai!" Vũ Đình hôn lên má con gái một cái, rồi ôm cô bé đứng lên.

Hai mẹ con bắt xe đi đến bệnh viện, nơi này cũng không xa lắm, chỉ mất mười lăm phút là đã đến nơi.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, một bé trai đang ngồi ngoan ngoãn trên giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Cậu bé cũng muốn chơi đùa ở bên ngoài như mọi người, nhưng căn bệnh quái ác không cho phép cậu bé làm điều đó.

" Anh hai, Tiểu Nguyệt đến thăm anh đây! Anh nhìn thử xem, hôm nay em được cô thưởng một bông hoa này!" Minh Nguyệt vừa vào đã chạy nhanh đến giường bệnh, cô bé líu lo nói.

" Tiểu Nguyệt thật giỏi! Nhưng lần sau đừng chạy nhanh như vậy, không cẩn thận lại té ngã bây giờ!"

" Ừm ừm, em biết rồi!" Cô bé mỉm cười gật đầu đáp.

Vũ Đình lúc này mới vào đến nơi, cô mang theo một túi bánh ngọt cho hai đứa trẻ." Minh Nhật, con đói rồi đúng không? Ăn cơm xong là có thể ăn bánh ngọt đấy, mami đã mua sẵn rồi đây!"

" Mami, con không thích ăn bánh ngọt! Lần sau mẹ hãy mua cho một mình Tiểu Nguyệt thôi, đừng mua thêm cho con! Mẹ có thể mua thêm một chiếc khăn choàng, bây giờ cũng sắp đến mùa đông rồi!" Minh Nhật hiểu chuyện lên tiếng, cậu bé biết mình thường xuyên phải vào viện là rất tốn kém rồi, cậu không muốn Vũ Đình lại phải dùng thêm tiền để mua bánh.

" Minh Nhật thật ngoan, khăn choàng của mami vẫn còn dùng được, con không cần phải lo lắng đâu! Mami biết con đang nghĩ gì, bánh này cũng không quá đắt, mami có thể mua cho hai đứa!" Vũ Đình ôm con trai vào lòng nói.

" Không nói nữa, hai đứa nhanh ăn cơm đi! Một lát nữa mami lại phải đi làm rồi, cậu Max sẽ đến đây, hai đứa phải ngoan có biết không?"

Nói rồi cô mang thức ăn đặt lên bàn, cẩn thận lấy đồ ăn cho hai đứa trẻ, còn cô lại chẳng ăn bao nhiêu. Vũ Đình muốn dành mọi thứ tốt nhất cho con, cô có nhịn một chút cũng chẳng sao.